Hán Hương ( Dịch Full )

Chương 454 - Q3 - Chương 075: Thiết Tướng Quân.

Q3 - Chương 075: Thiết tướng quân. Q3 - Chương 075: Thiết tướng quân.

Vào một buổi sáng trời trong không tuyết, Vân Lang chuẩn bị dẫn Tô Trĩ ra sông đục lỗ trên mặt băng câu cá, y đột nhiên thấy trên tường thành thiếu một thứ gì đó.

“ Khứ Bệnh đâu mất rồi?” Vân Lang hỏi Tào Tương cũng cầm cần câu chuẩn bị đi câu cá:

“ Không biết nữa, tối qua còn gặp hắn, chắc hôm nay ngủ nướng?” Tào Tương nhìn một vòng rồi đoán bừa vô trách nhiệm:

Vân Lang có cảm giác chẳng lành, lập tức ném cần câu chạy lên tường thành, tìm người trực gác:” Tướng quân có ở đây không?”

Quân tốt đó nghi hoặc đáp:” Tướng quân sáng sớm cùng Lý giáo úy và Triệu giáo úy dẫn năm trăm kỵ binh rời thành rồi ạ.”

Chết tiệt, đúng là điều Vân Lang lo lắng nhất, thứ khốn kiếp đó bị Đầu Trứng cảm nhiễm rồi:” Vậy giờ ai phụ trách tuần thành?”

“ Tạ giáo úy.”

Vân Lang chỉ còn biết thở dài, Hoắc Khứ Bệnh quá khinh suất quá rồi.

Thụ Hàng thành tới nay bình an vô sự là do tuyết lớn cách tuyệt giao thông, Lâu Phiền vương, Bạch Dương vương không thể nào không nhòm ngó tòa thành này, người Khương cũng càng không thể không có ý nghĩ thu phục thành, dù sao họ mới là chúa tế vùng này.

Khai xuân ắt nổ ra chiến tranh.

“ Tướng quân nói so với mùa xuân bị động phòng ngự, không bằng chủ động xuất kích vào mùa đông, tướng quân chuẩn bị dọn sạch khu vực hai trăm dặm quanh thành để tiện chuẩn bị phản kích.” Tạ Ninh thấy Vân Lang sắc mặt khó coi thì cẩn thận giải thích:

Chuyện đã thế rồi, than thở vô ích, tức giận vô ích, Vân Lang chỉ còn cách làm sao phối hợp với Hoắc Khứ Bệnh, đồng thời đảm bảo trong thành không xảy ra sự cố.

Tạ Ninh vỗ ngực đảm bảo:” Tư mã yên tâm, có mạt tướng đây, Thụ Hàng thành sẽ bình an vô sự.”

Vân Lang đứng dậy:” Một mình ngươi thủ thành quá vất vả, hai chúng ta luân phiên nhau vậy.”

“ A, tướng quân trước khi đi cũng nói thế, tướng quân và tư mã lúc nào cũng có suy nghĩ tương đồng, giống phụ thân mạt tướng và Bùi bá phụ vậy.”

“ Thế sự vô thường, chúng ta nên chuẩn bị trước mọi chuyện là hơn.” Vân Lang nói xong xuống thành, có ba người Hoắc Khứ Bệnh, Lý Cảm, Triệu Phá Nô thủ thành, y làm cái gì cũng yên tâm, giờ ba người họ không có mặt, đành phải tự mình mặc giáp lên trận thôi.

Mặc dù cực kỳ bất mãn với hành vi của Hoắc Khứ Bệnh, nhưng Vân Lang chỉ có thể cất trong lòng, không để người khác nhìn ra, dù có là Tạ Ninh.

“ Đóng cổng thành, cho dù là người đi lấy củi mỗi ngày cũng phải hạn chế số lượng, không được rời thành quá mười dặm, trái lệnh chém.” Đó là mệnh lệnh đầu tiên Vân Lang đưa ra, toàn thành lập tức bước vào trạng thái chuẩn bị chiến đấu.

Trên tường thành lạnh tới thấu xương, nhất là mặc thiết giáp lên, cái lạnh như khảo nghiệm ý chí của người ta vào mọi lúc. Vân Lang đứng trên tường thành một canh giờ thôi đã lạnh run cầm cập, nhưng Hoắc Khứ Bệnh chạy mất rồi, không dám có chút lơi lỏng nào.

Sau khi cổng thành đóng lại, trong ngoài thành liền bị chia cách thành hai thế giới, một nhân gian một thuộc về dã thú.

Sở dĩ tường thành xuất hiện là vì người xưa không đánh lại dã thú, cần có một bức tường bảo vệ họ, dần dần tường thành sinh ra các loại công năng, cuối cùng thành thứ để đề phòng chính đồng loại của mình.

Trên tường thành vào mùa đông chỉ có thể thấy chim sẻ kiếm ăn uổng công, với chim ưng cao ngạo, thi thoảng có đàn quạ đen kêu điếc đít bay qua.

Động vật có cánh có rất nhiều đặc quyền, bọn chúng thoải mái lờ đi hệ thống phòng ngự vĩ đại của nhân loại mà ngược xuôi.

Một hai con thú nhỏ đứng xa xa nhìn Thụ Hàng thành, sau đó vội vã chui vào bụi cây, bọn hồ ly có bộ lông pha trộn không hứng thú với chúng, mà thiên địch của chúng lại sợ nhân loại, cho nên bọn chúng xây sào huyệt rất gần nhân loại.

Hành vi dùng nỏ thương tấn công thỏ hoang đáng gọi là não tàn, chưa nói độ chuẩn xác thâp, bắn trúng cũng tan xương nát thị.

Vân Lang thở dài buông tay khỏi sàng nỏ, tha cho hai con thỏ xám đang đuổi nhau kiếm ăn, chỉ vì sự buồn chán của mình mà giết chóc vô cớ là không được.

Thám báo đã về.

Lúc đi mười sáu kỵ sĩ, về vẫn là mười sáu, áo choàng màu trắng làm họ hòa vào một thể với tuyết trắng, nếu như bọn họ mà che dấu tiếng vó ngựa, cho dù tới gần Vân Lang cũng khó phát hiện.

Cỏ bồng dời đất Hán

Chim nhạn về trời Hồ

Khói buồn cao đại mạc

Ráng chiều phơi trường hà

Trước kia đọc câu thơ như thế, luôn thích sự phóng khoáng, thê lương trong đó, luôn ảo tưởng mình hóa thân thành tướng quân canh giữ biên ải, mặt giáp trụ kiêu ngạo chống thương bảo vệ biên cương.

Bây giờ thì mộng tưởng thành hiện thực rồi, lại còn làm một bàn tay Tô Trĩ đông cứng trên khải giáp.

“ Đã bảo muội rồi mà, tay cầm tuyết ướt thì đừng chạm vào đồ sắt, bị dính đấy.”

Tô Trĩ phụng phịu:” Muội định cho tay vào lòng huynh sưởi ấm, ai bảo huynh mặc khải giáp.”

Một tướng quân mặc khải giáp đen, áo choàng đỏ rực, một nữ tử mặc áo choàng lông trắng muốt mi mắt như họa tản bộ trên tường thành, rất là ... Tổn hại quân uy.

Lửa ghen tỵ trong mắt tướng sĩ khác khắp thiêu cháy Vân Lang, y chẳng bận tâm, không có Hàu Sầu Hữu và Hoắc Khứ Bệnh, ở đây y có thể muốn làm gì thì làm.

Quách Giải mỉm cười đứng dưới thành nhìn đôi người ngọc trên tường thành, mặt tươi cười nhưng miệng lẩm bẩm lời ô uế không dứt. Vì hắn đứng dưới tường thành hai tuần hương rồi mà Vân Lang chỉ bận làm mỹ nhân vui vẻ, không hạ lệnh cho bọn họ vào thành.

Thời tiết quỷ quái thế này, đứng trong gió lạnh thêm một khắc cũng là dày vò, nhất là người Khương bị hắn bắt về, càng sắp chết cóng.

“ Vì sao lại nhiều như thế?”

Vân Lang cũng đang chửi rủa Hoắc Khứ Bệnh, trong tay y giờ có chưa tới bốn trăm giáp sĩ lành lặn để dùng, cùng năm trăm thân binh đi mượn chẳng biết sức chiến đấu tới đâu, mà dưới thành thì tới hơn bốn trăm người, mày nhíu chặt, trong đầu hiện ra vô số ví dụ về chuyện dùng người quen lừa mở thành.

“ Thuộc hạ bắt toàn bộ bộ tộc nhỏ.” Quách Giải vội vàng nói, vì Vân Lang không còn cười nữa rồi:

“ Đợi đấy.”

Vân Lang lạnh lùng nói, lệnh khúc trưởng suất lĩnh hai trăm quân tốt dàn trận sau cổng thành, sau đó phái người lục soát kỹ càng, chỉ cần phát hiện trên người mục nhân có vũ khí là giết sạch không tha.

Mặc dù sự thực đúng như Quách Giải nói mục nhân sắp chết cóng, có hai người đã lạnh cười toét miệng rồi, song cẩn thận là không thừa.

Cho dù người Khương trong thành có vẻ như đã thuần phục, nhưng chỉ vẻn vẹn bề ngoài thôi, chỉ cần có cơ hội, bọn họ không ngần ngại tấn công quân Hán cướp lại tòa thành này, bọn họ có những hơn hai vạn, Vân Lang lại lần nữa chửi Hoắc Khứ Bệnh.

Quách Giải vì giả mạo người Khương đã phải cạo hai mảng tóc lớn, không thể để hắn hi sinh không được gì.

Đĩnh vàng rơi xuống tuyết trắng vô cùng bắt mắt, người Khương tròn mắt, bọn họ đã biết cái cục vàng vàng này là hoàng kim, có thể tới hiệu lương thực của quân gia đổi được rất nhiều lương thực, bò dê.

Quách Giải đắc ý hất hàm với đám tiểu đệ:” Thu vàng lại, tới chỗ quan phủ đổi lương thực, của ta hai thành, còn lại cho các ngươi.”

....

Hôm nay dừng ở đây, cám akl, alokhong68 nhé.

Bình Luận (0)
Comment