Thủ thành là một chuyện vô cùng khô khan.
Vân Lang ở trên tường thành chỉ mười ngày liền cảm nhận một cách thiết thực công việc này nó buồn chán tới mức nào, vậy mà Hoắc Khứ Bệnh kiên trì được lâu như thế, không phục không được.
Hôm nay cũng là một ngày vô vị, nhưng may là yên bình.
Tạ Ninh lên tường thành, bàn giao với Vân Lang xong háy mắt một cái, sau đó sải bước lên tiễn lâu, đó là nơi cao nhất, cho quan chỉ huy nhìn rõ mọi động tĩnh ngoài thành.
Tô Trĩ mỉm cười đứng dưới tường thành đợi Vân Lang tan ca, nàng cầm chiếc ô vàng ngạt, áo choàng trắng muốt, cổ áo làm lông hồ ly trắng dựng cao ôm quanh khuôn mặt xinh đẹp hoạt bát, giữa hoa tuyết ngập trời, nàng giống như tinh linh tuyết đẹp đẽ.
Mỗi ngày vì có hình ảnh đó nên Vân Lang chịu đựng được sự buồn chán trên tường thành, xoa xoa hai gò má cứng đờ, nở nụ cười nghênh đón, cho tiểu nha đầu một trải nghiệm ái tình hoàn mỹ cũng là trọng trách của y bây giờ.
Tiểu nha đầu có vô số ảo tưởng về ái tình, là thứ quan trọng nhất trong sinh mạng, dù làm toàn việc ngốc nghếch, sóng vẫn chẳng biết chán.
Vân Lang thì đã chẳng còn ao ước gì với ái tình nữa, y vốn chỉ coi Tô Trĩ như muội muội nghịch ngợm, sau khi thành hôn với Tống Kiều, càng thêm cảm giác tình thân. Tình yêu hay tình thân có gì khác nhau, đằng nào y cũng luôn chiều chuộng nàng, vậy sao không để tiểu sư muội được thỏa mãn khát vọng đó, nếu không có biến cố gì quá lớn, hai người sẽ sống với nhau cả đời, cho nàng những hồi ức mỹ lệ không hại gì.
Tô Trĩ rõ ràng rất vui vẻ nhoẻn miệng cười chúm chím, hai má khẽ hồng hồng vì lạnh, thần thái hấp dẫn phi thường:” Hôm nay có hai tên thương binh đã khỏi bệnh, nhưng không chịu đi, bị muội sai người ném đi rồi, nam nhân gì mà khóc dầm dề thấy ghét.”
“ Tại muội làm thức ăn trong thương binh doanh quá tốt, cả ngày chẳng phải làm gì, cứ ngủ nướng rồi tán gẫu, đến giờ được ăn ngon, lại thường xuyên thấy tiểu sư muội xinh đẹp của ta, nếu là ta cũng chẳng muốn đi.” Vân Lang cười dài:
“ Hôm qua muội dùng mỡ dê làm ra một loại dược cao chống nẻ mới rồi, mùi thơm dịu hơn, huynh muốn thử không?”
Vân Lang cúi đầu xuống cổ Tô Trĩ hít sâu một hơi, mặt ngây ngất:” Mùi thơm lắm, có thể khiến người ta nóng người.”
“ Muốn chết à ... Muội nói cái này cơ mà.” Tô Trĩ cười khúc khích đẩy đầu Vân Lang sang bên, lấy ra cái bình gốm nhỏ:
“ Ừm, nhưng vẫn còn mùi dê.” Vân Lang rút nút ngửi thử, kỳ thực trên người y bây giờ cũng toàn mùi này rồi, không thể tránh, ở vùng lạnh thế này nếu không bôi ít mỡ lên người, sẽ không sao chịu nổi, da dẻ sẽ bị gió lạnh làm nứt toác chảy máu ngay, mà y lại da non thịt mềm như thế.
Trước kia thi thoảng mới bôi thôi, giờ ngày ngày phải lên tường thành canh gác nên không thể không bôi, mà bôi hàng ngày thì nó như thấm vào da thịt vậy, giờ hay rồi, toàn thân y cũng đầy mùi dê luôn.
“ Có mấy phụ nhân muốn theo muội học nghề y, muội đồng ý nên họ tặng muội ít hoa khô, thơm lắm. Muội thấy huynh kêu ca suốt nên thử đem hoa khô nấu với mỡ dê, còn là mỡ dê nấu từ phần đuôi đấy, có được thứ mỡ mịn nhất. Kết quả mùi thơm đúng là ngấm vào rồi, nhưng không trừ đi được múi hôi của dê, huynh có cách nào không?
Vân Lang nghĩ lại biện pháp chiết tách đời sau, nhưng không cách nào giải quyết vấn đề chân không, lắc đầu:” Không có.”
“ Huynh cũng không có cách à?” Tô Trĩ kéo dài giọng, vô cùng thất vọng:
“ Muội có thể kiếm loại mỡ không mùi.”
“ Không được, chỉ có mỡ làm từ đuôi dê là mịn nhất thôi.”
Nữ nhân yêu chuộng mỹ phẩm giống như một loại bản năng vậy, nếu có mỹ phẩm, họ sẽ cuồng nhiệt mua sắm, không có thì họ nghĩ cách làm ra, ngay cả phụ nhân trong trang còn không ngừng tìm kiếm loại hoa có mùi thơm cho vào túi đặt trong người. Một nữ tử có tinh thần nghiên cứu như Tô Trĩ tất nhiên là càng say mê tìm tòi hơn.
Nhất là khi nàng đang được tắm trong ái tình, bắt đầu chú ý tới chuyện làm đẹp.
Đây là môn học vấn lớn, không phải kỹ sư như Vân Lang có thể xử lý được.
Vừa xuống thành là Lưu Nhị và mấy thân binh khác bám sát ngay, vì hôm qua trong thành có một vụ bạo loạn, Vân Lang phải hạ lệnh trấn áp, tới giờ còn có xác người treo cổ đong đưa trong gió lạnh, có tác dụng dọn đường rất tốt.
Nguồn cơn bắt nguồn từ người Khương được Quách Giải mới bắt về, những người Khương vốn ở trong Thụ Hàng thành từ trước sống rất tốt, bọn họ từng đi làm đường, xây thành nên được Vân Lang vỗ về đối xử tử tế, được phân chia nhà cửa.
Những người ban đầu đã có gia sản thì càng gần như không bị ảnh hưởng gì, bọn họ mở hiệu buôn bán, nhờ làm quen với sử dụng tiền tệ mà sống rất tốt.
Người đến sau tất nhiên dựa vào sức lao động kiếm khẩu lương.
Chỉ vì có đứa bé cầm khúc xương lớn còn rất nhiều thịt vừa đi vừa gặm, khiến cho người mới tới còn đang ăn mặc phong phanh vác đá trải đường nhìn thấy.
Có người bất mãn không chịu được ném công cụ đi, cướp lấy khúc xương của đứa bé ăn, thế là người khác xông vào hiệu thịt dê nướng, cướp sạch sẽ cả thịt sống thịt chín, chủ hiệu ôm cái đầu máu me rúc trong góc tường bị đấm đá thê thảm.
Bạo loạn một khi bắt đầu là không dễ dừng lại, đám đông cứ thế hùng hổ xông vào những ngôi nhà bên đường cướp bóc, bọn họ như châu chấu, đi tới đâu là nơi đó tan hoang.
Sự phồn vinh mà Vân Lang khổ công gây dựng bị hủy trong chớp mắt.
Quân đội trong thành bây giờ vô cùng hạn chế, lại phải luân phiên canh gác, quân tốt về nghỉ ngơi chưa lâu đã bị huy động, nửa canh giờ sau khi sắp trận ở hai đầu phố thì nửa canh giờ trôi qua, phòng ốc đã bị thiêu cháy, phụ nhân bị lôi ra đường dâm ô như chỗ không người.
Khi trường mâu đâm xuyên thân thể, chúng mới tựa hồ nhận ra đây là hành vi không được phép.
Trong cơn tuyệt vọng huyết mạch hung hãn thức tỉnh, bọn chúng dùng tất cả vũ khí tìm được để phản kháng, cùng quân Hán tác chiến ở từng góc sân, từng ngôi nhà.
Những kẻ không có gì trong tay bộc phát chiến lực chưa từng có, thế nhưng chỉ làm khó quân Hán vũ trang tận răng một lúc, sau đó dần dần bị dồn vào góc tường đâm chết từng tên một.
Dẹp bạo loạn mất một canh giờ, dập lửa cứu người mất bốn canh giờ, nhưng muốn con đường này khôi phục phồn hoa thì mất nửa năm.
Những tên hung ác nhất đã bị chém chết, nhưng kẻ đầu hàng Vân Lang muốn biến thành nô lệ, cả đời không được tự do, phải lao động đền bù tội lỗi của mình.
Nhưng người Khương bị tổn hại không chịu, bọn họ nhất quyết muốn những kẻ đó phải đền tội, Vân Lang không muốn xảy ra một vụ bạo loạn nữa đành phải đồng ý.
Thế là bọn họ dựng giá, treo cổ mười chín tên đầu hàng sót lại.
Gần nữa số người Quách Giải bắt về đã chết.
Qua bạo loạn, đường phố trống không là chuyện tất nhiên.