Tiểu nha đầu dẫn Vân Lang đi qua con phố bị tàn phá đó, gặp phụ nhân ríu rít bắt chuyện cổ vũ những người bị tổn hại, để họ mau chóng xây dựng lại nhà cửa, đừng để khổ tâm của Vân Lang uổng phí.
Đó là nha đầu nhiều khi thô tâm tới làm người ta đau lòng, lúc lại chu đáo khiến người ta chỉ muốn ôm vào lòng cắn một cái.
Mấy nữ tử người Khương quen biết Tô Trĩ từ trong đống đổ nát chạy ra, nắm tay nàng khóc lóc kể lể.
Tô Trĩ đá một viên gạch cháy đen, nói:” Đừng sợ, nhà bị cháy thì chúng ta dựng lại là được, dù sao mùa đông sắp qua, cố chịu đựng một chút, ta giúp các ngươi kiếm mấy cái lều, khai xuân lại xây nhà.”
Vân Lang gật đầu khẳng định:” Sẽ có lều và lương thực cho mọi người, đừng lo.”
“ Phải giết hết đám dã nhân.”
Một phụ nhân nghiến răng nói, lập tức được cả đám đông phụ họa, chỉ treo cổ mười chín người chưa làm nguôi ngoai lửa giận của họ. Cả con phố tấp nập như vậy, chỉ mấy canh giờ đã thành đống đổ nát, dù người hiền lành nhất cũng không rộng lượng được.
Phẫn nộ là một loại sức mạnh, cũng là loại tâm tình dễ bị người ta khống chế, khi phẫn nộ bùng phát che lấp lí trí sẽ thành người bị thao túng.
Cho nên Vân Lang không dễ nổi giận, càng là lúc phải phẫn nộ thì y càng bình tĩnh, cho tới khi làm rõ hoàn cảnh xung quanh, mới suy tính xem có nên tiếp tục phẫn nộ hay không? Cũng chỉ có phẫn nộ một cách lý trí như thế mới có thể lợi dụng hiệu quả sức mạnh của phẫn nộ.
Tất nhiên không thể giết hết dã nhân, Vân Lang bỏ tiền không ít mua về, sau này còn trông đợi vào họ làm việc, vì thế chỉ có thể hứa hẹn thời gian này lương thực trong thành giảm giá ba thành, Tô Trĩ đẩy Vân Lang đi trước tránh khó xử, nàng ở lại an ủi những người kia.
Khi về tới hậu quân doanh thì Tào Tương đang ăn cơm, hắn cầm cái bát rất to, không biết là đang ăn cái gì mà có vẻ ngon lành lắm.
Vân Lang chẳng có chút hứng thú nào với rau khô trong bát Tào Tương, thứ này ngoại trừ bổ xung vitamin thì chẳng có ích gì, hơn nữa vì chế tác qua loa, mùi vị rất khó nuốt, ngồi xuống cảm thán:” Nguồn cơn chỉ vì một khúc xương của đứa bé mà tạo ra loạn lớn như thế, thật không ngờ.”
Tào Tương đặt bát xuống:” Là vì ngươi không giám sát lao dịch như ta, nếu không ngươi sẽ phát hiện mình đang ngồi trên nồi nước sôi. Cái đám dã nhân ở ngoài thành đó thực ra còn giàu có hơn cả người trong thành, vì bọn họ có bò dê trong tay. Giờ bị đám Quách Giải bắt về lao dịch, bò dê không còn, làm sao mà không bất mãn, lửa giận mà không phát tiết ra, cuối cùng sẽ thành đại họa.”
“ Nhân lúc cục diện vẫn trong tầm khống chế để dã nhân phát tiết cũng tốt, ít nhất những kẻ không thể khống chế lửa giận đã bị giết rồi, số còn lại đều là người có thể khống chế. Mà chém giết như vậy lại được người trong thành ủng hộ là thời cơ tốt để truyền bá luật lệnh cho đám người chưa bao giờ có khái niệm pháp luật này, để bọn họ biết, phạm pháp là bị chém đầu.”
“ Tóm lại mà nói từ giờ người Khương giúp chúng ta giám thị đám dã nhân đó, có thể coi như tái ông thất mã đi.”
“ Ngươi đúng là sinh ra để làm lão tặc trên triều.” Vân Lang nằm xuống giường của Tào Tương thở dài:” Muốn nơi này bình an, còn phải đi một con đường dài.”
Tào Tương bẩn thỉu dùng tăm chọc rau giắt trong kẽ răng ra, sau đó búng đi, cười:” Hô hô hô, chúng ta cướp thành trì của người ta, cướp bò dê của người ta, ruộng đất của người ta, dù ngươi làm chính sách an dân rất tốt, nhưng thế nào cũng có những bất mãn âm ỉ. Bây giờ có thêm một đám dã nhân tay trắng giúp chia sẻ bớt bất mãn đó, người Khương bị phân hóa, thành trì càng vững vàng hơn.”
“ Trước kia mẹ ta nói, sơn hà bền vững nhờ đức không phải nhờ hiểm yếu, giờ càng nghĩ càng thấy đúng, muốn thủ thành, nhân tâm có lợi hơn dũng khí.”
Vân Lang cực kỳ tán đồng những lời này, đây cũng là điều y rút ra sau sự cố vừa rồi, nhìn ra cái lợi trong đó nên mới bình tĩnh được như thế:” Nhớ nhà rồi hả?”
Tào Tương thở dài:” Sao không nhớ, trước kia cứ trách mẹ ta quản thúc quá chặt, bây giờ tới đây mới thấy cuộc sống ở Trường An là thiên đường. Nữu Nữu sinh con rồi, vậy mà ta chẳng được ở bên, đó là đứa con đầu tiên của ta.”
Vân Lang cũng nhớ Vân Âm, càng nhớ càng tránh không muốn nghĩ tới, nếu không chẳng làm được gì, thở dài:” Chúng ta khó mà về trong thời gian ngắn, nếu đã chiếm lĩnh Thụ Hàng thành thì tiếp theo phải dọn dẹp cả vùng Hà Sóc này. Tuy Lâu Phiền vương và Bạch Dương vương bị đánh bại, nhưng rết trăm chân, không nhân lúc nó hư nhược mà nhổ cỏ tận gốc, nó sẽ quay trở lại.”
“ Ta biết ...” Tào Tương ngồi thừ người chốc lát, thấy Tô Trĩ đi về liếc hai bọn họ một cái rồi về phòng, hắn như bị ong đốt ngồi thằng lên, chỉ sang phòng nàng:” Này tiếp thiếp của ngươi mấy hôm nay làm gì thế, lấy ở chỗ ta hơn một trăm cái đuôi dê, đủ làm cả chum mỡ rồi, làm gì vậy?”
Vân Lang bị điệu bộ của Tào Tương làm bật cười, vừa bảo hắn gian xảo, ai ngờ thấy tiểu nha đầu tính tình đơn giản như Tô Trĩ lại sợ như thế:” À, thêm hương liệu vào nấu cùng, để xoa tay xoa mặt chống nẻ da, rất có lợi đấy lại không lo có mùi dê, nếu tiếp tục bôi thứ mỡ hiện giờ, sợ về Tiểu Vân Âm không cho ta bế, ngươi cũng ghét mà.”
“ Nhưng mà cũng quá nhiều rồi.” Tào Tương khịt mũi, ném một cuộn trúc cho Vân Lang:” Không thấy hôm nay ta phải ăn cơm thô rau muối rồi à?”
“ Học vấn cần nghiên cứu, chi phí đúng là rất lớn, nhất là thuốc men càng tốn kém.” Vân Lang mở cuộn thẻ trúc ra xem, hóa ra tên này dự mưu trước cố tình ăn uống kham khổ cho mình xem:” Muội ấy cần gì ngươi cứ cấp, trừ phần của ta đi là được.”
“ Ông trời ơi, tiểu thiếp của ngươi dùng cả nhân sâm để thí nghiệm đấy ngươi có biết không? Lần này mang theo rất nhiều thuốc quý, đã bị tiểu thiếp của ngươi dùng quá nửa rồi. Nhiều loại thuốc ghi rõ là chỉ dùng cho quan viên cấp cao, tiếp thiếp của ngươi không phân tôn ti, cứ thương binh là dùng, lại còn không phải là người Kỵ đô úy. Bốn ngày trước có mấy tên dã nhân sắp chết cóng, muội ấy kê đơn, vẻn vẹn hai vị thuốc chính đã đáng tiền hơn chúng. Bây giờ lại còn thí nghiệm luyện đan, ngươi có biết đan sa đắt thế nào không?” Tào Tương gần như rít lên, hắn không chấp nhận hành vi đốt tiền vô tội vạ ấy:
Vân Lang cười nịnh:” Trừ hết phần của ta thì còn phần của ngươi, không phải ngươi cũng quý muội ấy lắm sao?”
Tào Tương nghiêm mặt:” Rất xin lỗi, phần của ta, của Khứ Bệnh cũng bị khấu trừ rồi, A Cảm thì thôi đi, hắn nghèo lắm, đừng họa hại hắn. Còn nữa từ khi ta mang sổ sách sang nói cho tiểu thiếp của ngươi nghe, muội ấy đã ghét ta rồi.”
Chẳng trách tên này trước kia gọi là thẳng tên Tô Trĩ, giờ luôn mồm tiểu thiếp của ngươi, Vân Lang cười:” Tiền tài là vật ngoài thân, chết chẳng mang theo được, giờ có người giúp ta tiêu tiền cũng tốt.”
Tào Tương cười lạnh:” Ngươi tiếp tục chiều tiểu thiếp của ngươi đi, tiếp tục mạnh miệng đi, giờ còn được, tiêu phí hết lợi nhuận của huynh đệ bọn ta không sao, đợi đám tư lại vì tiểu thiếp của ngươi mà tổn hại lợi ích, xem ngươi cười nổi không?”
“ Muội ấy tới trong quân, không phải vì chữa bệnh cho tướng sĩ, mà để luyện tay nghề, thuận tiện bám lấy ngươi. Sở dĩ dám ở quân doanh ngang nhiên thí nghiệm vì có ngươi làm chỗ dựa, đến khi thấy không bù đắp được nữa thì dựa vào ngươi, ngươi thích làm gì thì làm, dù sao người cũng là của ngươi rồi.”
Vân Lang lắc đầu:” Nói thế là không đúng, chuyện này chỉ nói lên một vấn đề khác, là Kỵ đô úy một năm qua thu lợi không tốt. Ngay cả tiền tài cung ứng một tiểu nha đầu làm thí nghiệm cũng không đáp ứng nổi.”