Hán Hương ( Dịch Full )

Chương 457 - Q3 - Chương 078: Đất Hồ.

Q3 - Chương 078: Đất Hồ. Q3 - Chương 078: Đất Hồ.

Dùng tiền nghiên cứu, dù tiêu bao nhiêu, Vân Lang thấy cũng đáng.

Tình tính Tô Trĩ vốn đơn giản lại sái thoát, nhìn giống như chỗ này phá một chút, chỗ kia hoang một ít chẳng có mục đích gì, thực ra khi Vân Lang nghiên cứu trong nhà cũng thế mà thôi.

Nghiên cứu cũng giống thử vận may, lấy tiền của người khác làm nghiên cứu càng như thế, thành công chỉ như sừng lân lông phượng, vì nghiên cứu là đem thứ không thể biến thành có thể, ai dám chắc thứ mình nghiên cứu có thể thành, vì thế nó mang tính ngẫu nhiên rất cao.

Trong mắt Vân Lang, Tô Trĩ không dùng tiền của mình đi mua trạch viện trang sức mà toàn bộ dùng vào nghiên cứu là xứng đáng với tiền đầu tư của y rồi.

Khoa học kỹ thuật là sức sản xuất hàng đầu, đây không phải là thứ người Đại Hán ngu muội có thể hiểu, vì thế Tào Tương cười lạnh một tiếng rồi đi, cho rằng Vân Lang chiều chuộng Tô Trĩ vô độ không giống nam nhân.

“ Quay lại đi, chúng ta phải nghĩ cách kiếm tiền.”

Tào Tương nghe Vân Lang gọi một cái là quay lại nhanh như chớp, có thể thấy hắn chỉ đợi câu này:” Nói mau, giao hẹn trước thu hoạch ở Thụ Hàng thành là công quỹ, không thể đụng vào, ngoài ra có cách kiếm tiền nào khác, nói mau.”

Vân Lang cười híp mắt:” Ngươi có biết thời gian qua Cao Thế Thanh đi đâu không?”

“ Hắn đi tìm than đá chứ gì, tìm được thì sao, ngươi định vác hơn nghìn dặm tới Trường An bán à?” Tào Tương không mấy hứng thú với điều này, than đá ở đây không quý bằng củi, thảo nguyên không có nhiều rừng, phải tìm thứ khác để đốt, nếu không chẳng mấy chốc sẽ chặt hết rừng cây quanh đây:

“ Nếu là đồng thì sao?” Vân Lang làm điệu bộ hờ hững hỏi:

“ Đồng thật à?” Giọng Tào Tương tức thì trở nên ôn nhu, đây là thứ quý, ở Đại Hán cũng không có nhiều, thậm chí nếu phát hiện mỏ đồng lớn, hắn có thể mượn cớ trở về bẩm báo với hoàng đế:

“ Ở Tiêm Tử sơn cách Thụ Hàng thành về phía tây hai mươi bảy dặm phát hiện ra mỏ đồng, giờ chưa chắc là lớn cỡ nào. Còn than thì nhiều, quá nhiều, dưới thành toàn là than ...”

“ Đào đồng đi, chúng ta có nhân thủ.” Tào Tương tự động loại bỏ chữ "than" khỏi tai:” Vì tìm được đồng rồi nên ngươi mới không bận tâm tới sự hoang phí của tiếp thiếp của ngươi chứ gì?”

Vân Lang bĩu muôi:” Hừ, ngươi biết gì chứ, bằng vào thứ muội ấy đang thí nghiệm, nếu có thứ nào đó thành công, chúng ta có thể kiếm gấp ngàn lần, thậm chí vạn lần.”

Tào Tương dài giọng chế nhạo:” Hô hô, dựa vào mỡ dê ấy hả?”

“ Nghĩ đi, nếu như muội ấy tìm được cách trừ mùi dê, thêm hương liệu vào, rồi làm nó mịn thêm một chút, ngươi nói xem bí phương đó bán được bao tiền?”

Tào Tương vẫn không coi vào đâu:” Được rồi, chúng ta đi đào đồng, luyện đồng, sau đó cung phụng tiểu thiếp của ngươi hoang phí, được chưa?”

Vân Lang khoác vai Tào Tương:” Ngươi có phúc lắm đấy, mặc dù chẳng hiểu cái quái gì, ông trời lại cho ngươi toàn đồ tốt.”

“ Ví như tiểu thiếp tiêu tiền vô độ của ngươi à? Thôi, dù sao đã có ngươi gánh, muội ấy thích làm gì cũng không liên quan tới ta, chúng ta nói chuyện đào đồng đi.”

Tổng thể mà nói thì Thụ Hàng thành vẫn bình ổn, vẫn nằm trong tầm khống chế của Vân Lang và Tào Tương. Có phần thưởng khuyến khích, Quách Giải và đám tiểu đệ liên tục bắt dã nhân về, đồng thời bò dê bọn họ thu hoạch được làm kinh tế trong thành dần dần phồn vinh trở lại.

Hành động của Hà Sầu Hữu lại không được thuận lợi như thế.

Cho dù điều mười sáu nhân thủ từ Bạch Đăng Sơn tới, sau khi tìm kiếm khắp lượt phụ cận Đại Thanh Sơn mà không đạt được gì.

Chiến trường dưới Đại Thanh Sơn vô cùng lớn, từ đông tới tây kéo dài hơn mười dặm, tám con sói kéo một cái xe trượt chạy băng băng trên chiến trường. Dưới cái uy của Hà Sầu Hữu, bọn sói cố nhịn kích động kiếm ăn, nỗ lực lờ đi những thi thể trong tuyết.

Tìm kiếm hướng xác chết thưa thớt dần, nơi tận cùng hẳn là phương hướng Vu Đan đào vong, Hà Sầu Hữu dừng bên thi thể cuối cùng, nhìn Đại Thanh Sơn mù sương trầm mặc không nói.

Đàn sói được nghỉ ngơi tức thì vây quanh thi thể đông cứng bắt đầu gặm băng rôm rốp.

Hơn mười kỵ sĩ từ xung quanh tụ lại, kéo khăn che mặt đợi Hà Sầu Hữu phá tan sự tim lặng chết chóc này.

“ Tìm thấy gì không?”

Người đứng đầu chắp tay:” Tổng cộng tìm thấy mười một nhóm tàn binh tương đối lớn, tám nhóm hướng về phía đông, cuối cùng tụ hợp với kỵ binh sau đó đi lên phía bắc, hẳn là quy thuận Y Trật Tà. Ba nhóm khác chạy về phía tây, hai tiến vào Đại Thanh Sơn.”

“ Nói vậy khả năng cao nhất là vào Đại Thanh Sơn?”

“ Bẩm lão tổ tông, hẳn là như thế, hướng tây là nơi Vệ đại tướng quân lập doanh, một nhóm chắc là tướng sĩ dọn dẹp chiến trường quay về.”

“ Bại quân làm sao để có thể sống được ở Đại Thanh Sơn?” Hà Sầu Hữu vén mũ tai chó lên, xoa cái đầu bóng láng:” Ta ở trong thâm cung cả đời, không hiểu chuyện bên ngoài cho lắm. Diêm Trường Xuân, ngươi trước đây chưởng quản Tú Y sứ giả phương bắc, am hiểu nơi này, nên nghe ngươi, nếu bắt được Vu Đan, tính ngươi công đầu.”

Diêm Trường Xuân vội xuống ngựa thi lễ:” Ti chức không dám.”

“ Lần này vào Đại Thanh Sơn nguy cơ trùng trùng, không chỉ đối diện với con mãnh hổ Vu Đan, mà còn cả dã thú. Lão phu là thống lĩnh, tất nhiên có chức trách nói cho các ngươi biết nguy hiểm trong đó, nếu các ngươi đồng ý vào đó, sinh tử đừng trách ai.”

Diêm Trường Xuân ngơ ngác, vì sao lão tổ tông xưa nay làm người ta nghe tên đã kinh hồn lại nói lời kỳ quái như vậy. Tú Ý sứ giả vì đạt mục đích, tính mạng là chuyện nhỏ, sao lão tổ tông lại khách khí với họ.

“ Ài, thời gian qua ở cạnh một kẻ, bất giác nhiễm tính lằng nhằng của y, được rồi, xuất phát.”

Ra là thế, Bạch Trường Xuân vỡ lẽ, song càng tò mò, không biết người lão tổ tông nói tới là ai, sao có thể ảnh hưởng tới ông.

Đại Thanh Sơn là vùng man hoang không bóng người, dã thú trong đó nhiều không đếm xuể, chưa có ai dám xâm nhập nơi này.

Đây là mùa đông, ít nhất hạn chế tìm kiếm ở mặt khuất gió, lên chỗ cao, nhìn thấy nơi nào có ánh lửa, người muốn tìm ắt ở phía đó.

Diêm Trường Xuân là người đầu tiên thúc ngựa rời đi, vì tránh bứt dây động rừng, tiến thẳng về phía bắc Đại Thanh Sơn.

Hà Sầu Hữu quay lại cái xe trượt ấm áp, lấy túi rượu uống một ngụm, đợi đàn sói hưởng thụ gần hết cái thi thể kia, huýt một tiếng sáo tụ tập chúng lại, giật dây cương. Bọn sói đã ăn no bảy tám phần, lập tức thuận theo hướng đám Diêm Trường Xuân đuổi theo.

Đại Thanh Sơn nằm giữa rặng Âm Sơn, nối liền Hạ Lan Sơn, Mã Tông Sơn, kéo dài năm trăm dặm. Trên núi có cây rậm rạp, dã thú tung hoành, mục nhân đương địa thường gọi là Lang Sơn. Dưới Đại Thanh Sơn vốn là mục trường tốt nhất vào mùa hè, nhưng mục nhân thà đi xa thêm trăm dặm chăn thả chứ không muốn tới gần nơi này nửa bước.

Trong truyền thuyết dã thú ở ngọn núi này đã thành tinh, ở trong núi là dã thú, ra ngoài núi biến thành hình người.

Hà Sầu Hữu giết người như ngóe, tất nhiên chẳng tin trên đời này có yêu ma quỷ quái, nếu có thì chính là ông ta.

Mười sáu kỵ sĩ vào núi, rừng núi im phăng phắc.

Hà Sầu Hữu vào núi, chim chóc bay cao, dã thú gầm gừ.

Bình Luận (0)
Comment