Tám con sói được Hà Sầu Hữu tháo dây thừng, lập tức có một con gầm gừ đám trả lại dã thú, một miếng thịt đông lạnh ném ngay cho nó. Hà Sầu Hữu xoa đầu con sói, rất hài lòng với hành vi của nó.
Ở trong ngọn núi này, sói mới là chúa tể.
Đàn sói vào núi cho dù là mãnh hổ cũng phải né tránh, có tám con sói đói dù ở Đại Thanh Sơn cũng là một thế lực không hề nhỏ.
Chọn một sơn cốc khuất gió, tám con sói hít hít đất nối nhau đi vào, Hà Sầu Hữu nghênh ngang theo sau, ông ta rất hưởng thụ khoái lạc sai khiến đàn sói.
Ai cũng nói sói hoang không thể thuần, nhưng trong tay Hà Sầu Hữu, chẳng có loại dã thú nào là không thể hàng phục.
Mười sáu kỵ sĩ đều là người xuất sắc nhất trong Tú Y sứ giả, bọn họ tự động tạo thành trận hình tìm kiếm hai bên sơn cốc, đi trong rừng vẫn mẫn tiệp như vượn.
Đoàn nhân mã đi theo đàn sói chẳng mấy chốc tiến vào Đại Thanh Sơn hơn năm dặm, cuối sơn cốc là một ngọn núi cao.
Đây là mục tiêu của Hà Sầu Hữu, ông ta chuẩn bị lập doanh trại ở đỉnh núi cao nhất, như thế có thể phát hiện khói bốc lên ở bất kỳ nơi nào.
Vu Đan tuyệt đối không có lối thoát.
Thực chất trong tay ông ta không hề có bất kỳ chứng cứ hay tin tức tình báo nào để ủng hộ suy nghĩ này, nhưng ông ta theo cách làm cố hữu của hoàng gia, khẳng định trên thảo nguyên không còn chỗ nào cho Vu Đan.
Cách thức suy nghĩ của Đại Hán và Hung Nô khác biệt nhau rất nhiều, nhưng trên đời này cách làm việc của hoàng gia đều giống nhau, mà người phục vụ ba đời hoàng đế như ông ta thì đã hiểu thấu triệt lối suy nghĩ của hoàng gia rồi.
Kẻ tranh đoạt hoàng vị thất bại chỉ có chết không đất chôn.
“ Dừng lại đi, chỗ này được rồi, lập tức phía người lên núi.” Hà Sầu Hữu thấy đàn sói đã dừng chân liền hạ lệnh với Diêm Trường Xuân:
Diêm Trường Xuân lập tức phất tay với hai võ sĩ, bọn họ không chút ngần ngừ, bám vách núi leo lên, chẳng mấy chốc khuất bóng.
Một con báo hoa xuất hiện trên tảng đá lớn, từ trên cao nhìn xuống đàn sói đang tản ra, chỉ dùng chút lực toàn thân vọt lên cao, đáp xuống cành thông nhe răng hăm dọa, chỉ sau mấy cái vọt mình đã không thấy đâu nữa.
“ Súc sinh ngoan.”
Hà Sầu Hữu lên tiếng khen đàn sói, sau đó để người khác lập trại, ông ta nhàn nhã đi bộ trong sơn cốc.
Ở trong hoàng cung một thời gian quá dài, khiến ông ta hứng thú với bất kỳ cảnh trí nào khác với hoàng cung, ngẩng đầu nhìn đàn quạ trên cành cây liền mỉm cười.
.................. ……………..
Y Trật Từ tổ chức đại hội năm nay bên U Thủy Hà, đó là nơi người Hung Nô tế tự long thần, bởi thế gọi là Long thành. Thời gian tế tự, người Hung Nô từ bốn phương tám hương đổ tới, biến nơi này thành tòa thành lớn đông đúc.
Hiện giờ là mùa đông, người Hung Nô còn chưa nhận được lệnh triệu tập của Y Trật Tà, cho nên Long Thành chỉ là một bảo lũy sập xệ chẳng có gì đáng nói.
Lưu Lăng sau khi tới Long Thành liền vô cùng thất vọng, có điều nàng cũng hiểu được cuộc chiến Long Thành khiến Vệ Thanh thành danh là cuộc chiến thế nào.
Tường đất tới giờ vẫn còn dấu vết cháy xém đổ nát chưa tu bổ hết, một phần ba rõ ràng được làm mới, một tướng lĩnh Đại Hán dẫn quân sĩ vượt qua ngàn dặm tới nơi nằm giữa vòng vây của địch còn có thể phá phách một phen rồi ngang nhiên rời đi, đó là chiến tích không dễ lặp lại.
Lưu Lăng chịu đủ sự thô tục bẩn thỉu của người Hung Nô rồi, cứ nghĩ tới Long Thành sẽ thay đổi, ai ngờ chẳng có gì khá hơn, trong bụng nàng còn có đứa bé Hung Nô, nàng thấy phải giáo hóa cái dân tộc dã man này.
Nhớ lại thời gian ở Vân gia mỗi ngày ngâm mình trong suối nước nóng, nàng vô cùng căm ghét cái mùi bốc ra từ thân thể, cho dù nàng cố giữ bản thân sạch sẽ, cái mùi ấy cứ như từng chút thấm vào da thịt.
Có cái mùi này, nữ nhân đẹp tới mấy cũng chỉ là con hồ ly hôi rình.
“ Chuẩn bị nước nóng, ta muốn tắm.” Phụ nhân có thai luôn khó tính, nhất là loại ông chúa được nuông chiều quen như Lưu Lăng:
Khi chẳng chuyện gì làm nàng hài lòng lửa giận bộc phát cũng là đương nhiên.
Y Trật Tà say khướt đi vào lều của Lưu Lăng, ngã xuống đống lông thú dày, cái tay lạnh giá cứ thế luồn vào người Lưu Lăng sờ soạng, tới khi Lưu Lăng thét lên đánh bạt tay đi mới cười ha hả:” Quỷ vu đã phát ra triệu tập lệnh rồi, tháng tư năm sau khi cỏ xanh phủ khắp sơn cốc người Hung Nô sẽ đưa bò dê tới Long Đình bái kiến Đại Thiền Vu của họ, cũng chính là ta.”
Lưu Lăng cười duyên quỳ gối thi lễ:” Chúc mừng vương của thiếp được toại nguyện.”
Y Trật Tà cười sảng khoái:” Đại át thị của ta, tới khi tế long thần, nàng nhớ chọn những nữ tử đẹp nhất đưa tới quân trướng của ta.”
“ Chẳng lẽ thiếp không đủ đẹp sao?”
“ Vẻ đẹp của nàng thuộc về một mình ta, còn vẻ đẹp của chúng thuộc về toàn bộ người Hung Nô.”
Y Trật Tà rất thích thân thể vì mang thai mà càng thêm đẫy đà của Lưu Lăng:” Thê tử của Ba Âm phải có, nữ nhi của Hải Nạp Nhĩ có mái tóc vàng rất đẹp cũng không thể bỏ qua.”
“ Hai người đó có thù với ngài sao?” Lưu Lăng thoáng nghe là đoán ra:
“ Ba Âm nói ta là sói non, ngăn cản ta thành Tả cốc lễ vương ba năm, Hải Nạp Nhĩ cướp mất Bạch át thị của ta, ta lấy đi nữ nhi của hắn.”
“ Không nên, tới đại hội ngài nên thưởng Ba Âm, cảm tạ sự thận trọng của hắn giúp ngài nhìn lại bản thân, nếu không đã không thể thành Đại Thiền Vu. Còn về phần Hải Nạp Nhĩ, ngài nên thưởng cho hắn nhiều mỹ nữ, đổi Bạch át thị về, đánh cho hắn một trận, sau đó lại thưởng Bạch át thị cho hắn.”
Y Trật Tà không hài lòng, ngồi dậy quát lớn:” Ta là Đại Thiền Vu.”
Lưu Lăng vẫn hết sức dịu dàng, ra sau lưng hắn nhẹ nhàng đưa tay bóp vai, ép cả bầu ngực đầy đặn lên vai, ghé tai thủ thỉ:” Thiếp đoán nhé, kẻ đối địch với ngài thì thực lực đều không nhỏ phải không?”
“ Hải Nạp Nhĩ có trong tay ba mươi tư bộ tộc, Ba Âm là trí giả Hung Nô, thủ ở Bắc Hải, nhiều năm chưa xuất hiện.”
“ Nếu là người trọng yếu như thế, ngài nên lôi kéo chứ, vì sao biến họ thành kẻ địch?”
Y Trật Tà còn có chút không cam lòng:” Không thể cho ta phóng túng một lần sao? Ta phải nhẫn nhịn nhiều năm rồi.”
Lưu Lăng ôn nhu mà dứt khoát:” Không được, ngược lại ngài càng phải tỏ ra khiêm nhường hơn trước, hào sảng hơn trước, với những kẻ địch không thể điều hòa thì tàn nhẫn tới cùng, với kẻ địch vẫn có khả năng thành trợ lực thì giang rộng vòng tay tiếp nhận, bọn họ sẽ thành người mà ngài có thể tin cậy nhất.”
Y Trật Tà cũng là một tay kiêu hùng, trước kia dùng tiền bạc mỹ nữ lung lạc không biết bao người đi theo, những lý lẽ này sao không hiểu, chỉ vì nhất thời đắc ý mà không giữ được mình thôi.
Trước nay với hắn, nữ nhân chỉ là công cụ tiết dục, Lưu Lăng vốn cũng chỉ là quân bài hắn lợi dụng giết Quân Thần Thiền Vu cùng để giao thiệp phía Đại Hán, nhưng nàng ngày càng thể hiện trí tuệ nam nhân không dám xem thường.
Quan trọng hơn cả, mỗi điều Lưu Lăng nói đều xuất phát góc độ suy nghĩ cho hắn, Y Trật Tà không khỏi cảm động, xoay người kéo Lưu Lăng ngã vào lòng, ngấu nghiến cánh môi hồng nhuận, cười ha hả:” Nói có lý lắm tiếp tục đi.”
Lưu Lăng vòng tay qua cổ Y Trật Tà, hai mắt long lanh nước:” Đợi khi cừu nhân thành bằng hữu, giúp ngài củng cố vương vị, nếu tác dụng của chúng không còn lớn, ngài lại không thể quên đi thù hận, khi đó kiếm lý do rồi giết đi cũng chưa muộn mà.”
“ Ba Âm và Hải Ngạp Nhĩ đều rất hữu dụng, giờ chưa thể giết.” Y Trật Tà lúc này mới thực sự trầm tư tính toán:
Lưu Lăng hôn chụt hắn một cái, đứng lên rót một chén trà nóng:” Uống chút trà giải rượu, sau đó ngài hãy nói với quỷ vu, nhất định phải đem thiện ý của ngài chuyển cho Ba Âm và Hải Nạp Nhĩ, nói với họ, chàng ở Long Thành đợi họ tới uống rượu ăn thịt.”
Y Trật Tà uống hết cốc nước, bật mình đứng dậy, nhéo cằm Lưu Lăng nói:” Tắm sạch sẽ, ta về thưởng nàng.”
Lưu Lăng đẩy hắn ra:” Kiếm mỹ nhân khác đi, bụng thiếp có con ngài đó.”
Y Trật Ta ôm Lưu Lăng một cái:” Nàng mới thực sự là Đại át thị.”
Lưu Lăng nở nụ cười có thể làm tan chảy cả đá:” Ngài là Đại Thiền Vu tốt nhất.”