Hán Hương ( Dịch Full )

Chương 459 - Q3 - Chương 080: Không Có Đại Thụ, Ta Sẽ Thành Đại Thụ.

Q3 - Chương 080: Không có đại thụ, ta sẽ thành đại thụ. Q3 - Chương 080: Không có đại thụ, ta sẽ thành đại thụ.

Lưu Lăng tiễn Y Trật Tà ra ngoài, thuận tay hất nước sót lại đi, sai Ngân Bình rửa chén thật sạch mới bảo Mông Tra giúp nàng mang nước tắm vào.

“ Sao lại làm bẩn thế này?” Mông Tra vừa xách thùng nước nóng vào liền bị Lưu Lăng nhíu mày mắng cho:” Đợi lát nữa nước ta tắm xong đừng đổ đi, đệ tắm rửa cho kỹ, mãi mới giúp được đệ sạch sẽ, lại không biết giữ gìn.”

Mông Tra rất thích nhìn Lưu Lăng không mặc quần áo, đang ngây ra nhìn liền bị Ngân Bình bợp vào gáy một cái cúi đầu xuống, thế là chỉ còn nhìn thấy đôi chân như ngọc của nàng.

“ Dám ngẩng đầu lên ta móc mắt ngươi.”

Lưu Lăng bước vào bồn tắm, thoải mái rên một tiếng, Như Ý trừng mắt:” Còn không mau xách thêm nước nóng vào.”

Mông Tra vâng một tiếng chạy đi, bên trai nghe tiếng nước chảy róc rách cùng tiếng cười đùa phóng túng của ba người.

Vịn vào cọc buộc ngựa, hắn nỗ lực để tim đập thình thịch lắng lại, sau đó mới xách thùng gỗ tới bên đống lửa, ném thùng cho một phụ nhân:” Tiếp tục đun nước.”

Đồ Kỳ vương là danh hiệu cao quý.

Trước kia Mông Tra không biết ba chữ này đại biểu cho cái gì, là Lưu Lăng cho hắn biết, gia gia hắn trước kia là Hung Nô vương, là người kế nhiệm thực sự của Đại Thiền Vu.

Đợi tới xuân ấm hoa nở, bộ tộc của hắn sẽ tới Long Thành, hắn không còn cô độc nữa.

“ Sư tử nhỏ, bao giờ đệ mới lớn.”

“Sư tử nhỏ của ta, bao giờ đệ mới có sức bảo vệ ta?”

“ Ăn nhiều vào sư tử nhỏ của ta, chỉ có võ sĩ cường tráng nhất mới bảo vệ được mỹ nhân đẹp nhất.”

Mông Tra nhớ mỗi câu Lưu Lăng nói với hắn, nhớ mỗi nụ cười của nàng, thậm chí trong giấc mơ vẫn thấy gương mặt mỹ lệ của Lưu Lăng.

“ Đợi bộ tộc của đệ tới, đệ nhất định toàn lực bảo vệ tỷ, nếu đệ thành Đại Thiền Vu, sẽ xây cho tỷ một cung điện đầy bảo thạch ...”

Những lời như thế Mông Tra không nhớ mình đã nói bao nhiêu lần, trăng sao trên thảo nguyên có thể làm chứng cho hắn, khi hắn thế trang nghiêm ra sao, cỏ trên thảo nguyên có thể làm chứng cho hắn, lời hắn nói động lòng người thế nào.

Xách cái thùng gỗ lớn, Mông Tra vẫn chạy rất nhanh, làm việc cho Lưu Lăng, hắn không biết thế nào là mệt mỏi.

Nếu như có thể, hắn hi vọng Lưu Lăng chính là cô nương chăn dê trong truyền thuyết, cầm roi xua đàn dê trên cỏ xanh, nếu như có thể, Mông Tra muốn thành con dê bị Lưu Lăng quất roi.

Trong thùng gỗ lớn có ba nữ tử mỹ lệ nhất, bọn họ bám vào mép thùng, như ba nữ yêu.

Nước ấm bốc hơi từ gáo gỗ chảy ra rưới lên tấm lưng trần nõn nà bắn lên, những giọt nước nghịch ngợm từ làn da mượt mà kia rơi xuống tay Mông Tra.

Mông Tra hoan hỉ cố găng để tay càng vững hơn, hắn sợ giọt nước lăn khỏi lòng bàn tay.

Tới khi lần nữa bị đuổi khỏi lều, Mông Tra cẩn thận liếm giọt nước trên mu bàn tay, nước lạnh rồi, vào miệng hắn lại như ngọn lửa đang cháy.

“ Tiểu tử đó thực sự trở thành vương được sao?” Như Ý nhìn cửa lều hỏi nhỏ:

Lưu Lăng cười khẽ:” Hắn vốn là vương mà.”

“ Bằng vào sự si mê của hắn với chủ nhân, bảo hắn làm gì hắn cũng làm, đáng tiếc còn nhỏ quá.” Ngân Bình có chút tiếc nuối:

“ Nhỏ mới tốt, con của ta càng nhỏ hơn, trước khi con ta lớn lên, nó cần một người bảo hộ, các ngươi không thấy Mông Tra là một người bảo hộ rất tốt sao?”

“ Nhưng Y Trật Tà rất cường tráng, hắn hẳn là còn sống được rất lâu.” Như Ý không hiểu:

“ Đại Thiền Vu là một cái vị trí rất lãng phí sinh mệnh, mỗi người ngồi trên vị trí đó không thể sống được lâu đâu, chúng ta chỉ chuẩn bị trước mà thôi. Có biết người ta phục nhất là ai không?”

“ Vân Lang?”

“ Không phải, y chỉ là một người thông minh thôi, ta chỉ bội phục trí tuệ của y, nhân phẩm của y, còn người ta thực sự bội phục là Lữ hoàng hậu và Đậu thái hậu. Đại Hán biết bao nhiêu anh hùng hào kiệt như thế, nhưng phải thần phục họ, dù cường giả như Hàn Tín vẫn chết uổng trong Vị Ương cung mà chẳng thể làm gì. Đợi ta thành Lữ hậu, Đậu thái hậu của Hung Nô, hai người các ngươi cũng là vương của người Hung Nô.”

Như Ý lắc lắc đầu, áp mặt lên bầu ngực căng trần của Lưu Lăng:” Bọn nô tỳ chẳng có chí lớn vậy đâu, chỉ cần ở bên chủ nhân sống vài năm yên bình là đủ.”

Lưu Lăng ôm hai thị nữ thân thiết:” Các ngươi theo ta phú quý thì dễ, yên bình thì khó.”

Căn lều nhỏ trở nên yên ắng, Lưu Lăng chợt nhận ra, nàng thực sự có được sự yên bình, vì ba người các nàng như bèo không rễ, luôn cần chỗ bám vào nếu không sẽ mãi bập bềnh trôi theo dòng nước.

Không được, Lưu Lăng không cam tâm, nếu đã không có núi cao, không có đại thụ, vì sao mình không thành núi cao, đại thụ, rồi một ngày, mình sẽ đứng trên đỉnh núi cao nhất, thành núi cao, thành thần linh mới khiến vạn dân quỳ bái.

Hào khí trong ngực dân lên, Lưu Lăng hướng ra ngoài hét lớn:” Mông Tra, nước lại nguội rồi.”

Sau đó nghe thấy tiếng bước chân hối hả của Mông Tra.

….

Người sống trên thảo nguyên đều biết một kiến thức thông thường, gặp phải người Hung Nô là chạy.

Chạy ngay lập tức.

Mặc kệ bò dê, thậm chí thê tử của mình, thấy người Hung Nô là chạy ngay. Nếu ngươi đi lo cho bò dê, kết quả sẽ là bò dê bị cướp đi, sinh mạng cũng bị đoạt mất. Nếu ngươi đi cứu thê tử của mình, trên mặt đất sẽ có thêm một cỗ thi thể.

Thích thấy người Hung Nô mà không cần bỏ chạy chỉ có người Hung Nô.

Giờ thêm một người.

Có thể tìm được cả đoàn người Hung Nô ở vùng Hà Khúc đúng là niềm vui bất ngờ.

Khi thám báo truyền tin người Hung Nô ở gần đó, Hoắc Khứ Bệnh chẳng những không sợ mà còn hưng phấn, xác định được xung quanh chỉ có nhóm người này thôi, hắn không chút do dự lệnh toàn quân tiến công.

Người Hung Nô không kịp đề phòng sau một hồi hoảng loạn liền có võ sĩ cường hãn liều chết kháng cự để cho người khác trốn chạy. Dù nam nữ già trẻ của Hung Nô đều không xa lạ gì chiến tranh, khi tù tụ tập vang lên, cả trẻ con cũng nắm cung tiễn trong tay chuẩn bị chiến đấu.

Chiến mã va vào nhau, người bắn lên không, tiếng xương cốt đứt đoạn làm người ta ê răng.

Kiếm sắt va chạm với đao đồng, tiếng động đục trầm, đồng mềm không chống nổi sắt bén, kiếm sắt chém đứt đao đồng, chém luôn người Hung Nô làm hai.

Hoắc Khứ Bệnh như hổ điên đâm thấu trận địch, lại một hồi tù và vang lên.

Phụ nhân trong doanh quyết đoán ném những đứa bé không chịu đi lên chiến mã, đâm một đao vào lưng ngựa, sau đó tùy ý kiếm ít thịt khô, tìm một con ngựa, ôm lấy đứa bé còn quấn tã, chạy tứ tán.

Dũng sĩ Hung Nô sắp chiến bại càng thêm điên cuồng, không còn vũ khí thì dùng gậy, không còn gậy thì dùng tay, dùng răng, bọn họ lao khỏi lưng ngựa, dù bị quân Hán đâm xuyên người cũng phải ôm đối phương lăn xuống ngựa.

Ngựa Ô Chuy hí dài, một người Hung Nô thiếu tay không ngờ há mồm cắn chân nó, nó giơ cao chân đạp vỡ đầu.

Thế trận đã tan nát, doanh trại người Hung Nô nhanh chóng thành doanh trại trống, lại có một tiếng tù và dài, người Hung Nô đang huyết chiến nối nhau rời đi, bám sát vào lưng ngựa bỏ chạy.

Tên như châu chấu, người Hung Nô may mắn không trúng tên tiếp trục chạy điên cuồng vào vùng hoang dã, càng có nhiều người ngã khỏi ngựa không yên, loạng choạng bỏ chạy bị quân Hàn chém bay đầu.

Không tha thứ, không thương xót, ở thảo nguyên chỉ con sói tàn nhẫn nhất mới sống lâu nhất.

Bình Luận (0)
Comment