Sau khi người Hung Nô cuối cùng bị trường mâu đâm xuyên, chiến trường chỉ còn lại tiếng thở nặng nhọc của chiến mã.
“ Lần sau chỉ có thể tấn công từ một mặt.” Hoắc Khứ Bệnh treo trường mâu lên chiến mã, có chút thất vọng:
“ Ngựa, nhiều ngựa quá! Chẳng trách người Hung Nô lần này chống trả quyết liệt như vậy.” Tiếng hét của Triệu Phá Nô từ trong doanh trại truyền ra, hẳng mấy chốc chạy tới trước mặt Hoắc Khứ Bệnh hưng phấn báo cáo:” Ha ha ha, chúng ta đánh bất ngờ, người Hung Nô không kịp cả xua chiến mã đi, tốt rồi, giờ vào tay chúng ta hết. Tướng quân, mông ngựa toàn là dấu của nước Ô Tôn, lần này trúng đậm rồi, tới hơn ba nghìn con.”
Hoắc Khứ Bệnh không vui mừng mà chau mày đăm chiêu:” Nước Ô Tôn à?”
Triệu Phá Nô khẳng định:” Đúng là nước Ô Tôn, năm xưa khi làm mã tặc, mạt tướng có đi qua nước này, cách chúng ta hơn nghìn dặm, đây không phải là người Hung Nô ở thảo nguyên mà ở Tây Vực.”
Lý Cảm bất ngờ lắm:” Tây Vực mà cũng có Hung Nô à?”
“ Mạo Đốn từng nói, phàm là nơi chăn thả đều là mục trường của Hung Nô.”
“ A, nếu là ông ta nói thì hẳn là có đạo lý, không biết đám ngốc ở Bạch Đăng Sơn đã đào được quan quách của ông ta chưa? Lúc chúng ta đi thì bọn chúng đào sập cả Câu Tử Sơn, thiếu điều mang đất ra sàng thôi.”
Hoắc Khứ Bệnh đi vào doanh trại nhìn một lượt:” Dắt chiến mã bò dê đi, đốt hết lều bạt. Có số thu hoạch này, chắc đủ để A Lang hạ hỏa.”
Triệu Phá Nô nghe nói tới Vân Lang thì không được thoải mái lắm:” Sao chúng ta phải sợ tên đó? Làm việc lúc nào cũng rườm rà nhút nhát, chẳng giống quan quân.”
Lý Cảm cười gằn:” Ngươi nói y nhút nhát, vậy có dám cười nói trước mặt Hà Sầu Hữu không?”
Triệu Phá Nô rùng mình:” Bà nó, bị lão già ấy nhìn một cái mà gai ốc đã nổi lên rồi, sao tư mã không sợ?”
“ Ngươi có dám ở trước mặt đại tướng quân cùng bệ hạ, cưỡi chiến mã truy đuổi người ta, cuối cùng giết chết trước mặt bệ hạ không? Nếu ngươi nghĩ tên đó nhát gan thì cứ làm thử mấy chuyện đó đi đã.”
Triệu Phá Nô ngậm miệng ngay, mấy chuyện đó nghĩ cũng không dám đừng nói tới làm, không ngờ cái tên cả ngày tươi cười, trông như con thỏ bên trong có lá gan của chó sói.
Tác chiến trên thảo nguyên thắng lợi giống như mãnh thú săn được mồi, phải rời chiến trường ngay, nhanh chóng đem con mồi đi, nếu không chẳng bao lâu sẽ có dã thú khác xuất hiện.
Năm trăm người ở mảnh đất hỗn loạn này không phải lực lượng có thể đánh lui tất cả.
Khi ba vị tướng quân trò chuyện thì quân tốt đã sơ cứu người bị thương, kiểm kê chiến lợi phẩm, vung roi xua ngựa và bò dê đi trước. Số lương thực không nhiều trong doanh thì bị quân tốt chia nhau, cho vào túi treo bên lưng ngựa, đại quân bắt đầu rút lui.
………………. ………………
Ở Thụ Hàng thành, Tào Tương đang cầm một cục vuông vức xám xịt đưa lên mũi ngửi mấy cái, nhăn mặt lại hoài nghi hỏi:” Ngươi nói thứ này dùng để tắm à?”
“ Cái này chưa dùng được, vẫn còn nặng mùi lắm, để ngoài trời một hai tháng cho hết mùi thì thử xem.” Vân Lang đầu chẳng ngẩng lên:
“ Một hai tháng cũng chẳng dùng, ai lại tắm bằng thứ bẩn thỉu như thế?” Tào Tương biết thứ này làm bằng mỡ dê:
“ Đây là sản phẩm thí nghiệm đầu tiên, ngươi đợi đi, thí nghiệm vài lần, nó sẽ biến thành thứ tốt. Đừng hỏi nhiều nữa, ra chỗ khác cho ta làm việc.”
Vân Lang chịu đựng đủ cuộc sống tệ hại ở đây rồi, trước kia muốn xà phòng, đi mua có thể chọn đủ loại, màu sắc hương thơm bắt mắt, giờ tốn không biết bao công sức lại thêm chút may mắn mới làm ra được thứ phế phẩm đầu tiên.
Cái thời đại khốn kiếp, muốn cái gì cũng phải tự làm.
Một viên gạch đang dần thành hình trong tay Vân Lang, nghiên mực của y bị Tô Trĩ vô tình đánh vỡ, giờ y phải làm cái nghiên mực khác.
Dùng đá làm nghiên mực sẽ tốt hơn, nhưng y không có đủ công cụ chế tác đá, nên làm nghiên mực bằng gạch thành lựa chọn khả dĩ nhất.
Chẳng biết ai định ra quy củ nghiên mực thì phải khắc hoa văn quỳ long, Vân Lang khắc một con thao thiết có mắt lớn, bị Tư Mã Thiên dùng ngôn ngữ ác độc nhất chế nhạo, tức quá đập vỡ rồi, giờ mới hối hận vì giận quá mất khôn, phải hì hụi làm cái khác.
Cuối cùng chắc thấy Vân Lang làm nghiên mực quá gian khổ, Tư Mã Thiên giúp y khắc hoa văn quỳ long, sau đó kiếm ít lông thú, tốn nửa ngày mài mịn bên trong, còn giảng giải:” Nghiên mực làm từ gạch ngói, vì thứ này có ở khắp nơi, chế tác đơn giản, giàu nghèo đều có, chỉ xem tài nghệ cao thấp thế nào, mà không phân chia cao thấp.”
Vân Lang bĩu môi:” Đợi khi nào ta rảnh làm ít đục, dùng ngọc chế tác nghiên mực cho huynh xem.”
“ Không thể làm thế.” Không ngờ Tư Mã Thiên phản ứng rất mạnh, đứng cả dậy quát:” Không được mang thứ xa xỉ vô độ vào lĩnh vực học vấn sạch sẽ, ngày ngươi làm ra nghiên mực ngọc sẽ là ngày bị thiên hạ tru phạt.”
“ Nói cứ như đó là tội đại ác vậy.”
“ Khơi lên thói xa hoa lãng phí, không phải tội đại ác là gì?”
“ Huynh quá cực đoan rồi, giống như mấy ngày trước ghi chép, miêu tả Hà Sầu Hữu thành cái gì vậy? Từ lúc chúng ta biết ông ấy tới bây giờ, ta chưa thấy người ta làm việc gì thái quá, huynh lại dùng vô số câu từ ác độc trong truyện ký viết về ông ta, chửi người ta té tát mà lại không có chứng cứ thực tế nào. Toàn bộ đều là nghe đồn, khả năng, dùng từ ngữ không xác định mà viết sử có thích hợp không?” Vân Lang thấy vô cùng khó hiểu:” Cho dù một người bị ông ta làm phiền suốt như ta còn thấy những lời đó quá mức.”
“ Tướng do tâm sinh, hơn nữa Tú Y sứ giả tiếng ác vang xa, tội ác ngợp trời, ông ta là lão tổ tông của Tú Y sứ giả, không chỉ trích ông ta thì ai?”
Lần đầu tiên thấy Tư Mã Thiên mất lý trí, ở Vân gia, bị nông phụ gánh phân va phải, ô uế đầy người mà hắn cũng không giận còn hỏi nông phụ có bị thương không? Đi Phú Quý trấn mua đồ, bị gian thương lừa gạt cũng cười không để bụng, chỉ nói do mình ngu ngốc.
Một người lòng dạ thoáng đạt như vậy sao lại cố chấp ở chuyện này? Dù mao hiểm cũng phải đóng đinh Hà Sầu Hữu lên cột sỉ nhục của lịch sử, chuyện này Vân Lang thấy phải làm rõ.
“ Phụ thân huynh gặp nạn không phải do Tú Y sứ giả chứ?”
Tư Mã Thiên lắc đầu:” Ta chưa hèn hạ như vậy.”
“ Không phải sao?”
“ Không.”
“ Vậy thì nói lý do đi, theo ta thấy, Hà Sầu Hữu là người cực kỳ giữ quy củ, mức độ tuân thủ quy củ của ông ta hơn tuyệt đại đa số người Hán. Chưa nói chuyện trước kia ông ta làm đúng hay sai, luận việc ông ta làm ở Thụ Hàng thành, dù khiến ta không thoải mái, vẫn phải thừa nhận, ông ta không làm gì sai.” Vân Lang nói hết sức nghiêm túc:” Một hoạn quan thân phận cực cao như vậy, vì khả năng mong manh, một mình dẫn sói vào hoang nguyên, hành động anh hùng như vậy bị huynh nói là ngu muội, lấy lòng hoàng đế, là bản tính nô tài. Nói thật, ta rất có ý kiến.”
Tư Mã Thiên tái mặt, nắm chặt tay, hai mắt như phun lửa.
Vân Lang ngồi yên đó chờ đợi, nếu Tư Mã Thiên thẹn quá hóa giận mà đánh người, sau này không để hắn dạy bảo Hoắc Quang.