Tư Mã Thiên nghiến răng ken két, khi Vân Lang tưởng hắn sắp đánh người tới nơi thì hắn lại như quả bóng bị xì hơi: “ Vì sao ngươi quan tâm tới một hoạn quan như thế, đám người này mượn uy nghiêm hoàng gia, diễu võ dương oai, làm việc mất nhân tính ... Mà thôi, không giải thích nữa, chuyện này vốn đuối lý, cố giải thích càng không ra gì. Ngươi nói đúng, ta sai rồi, giống như ngươi khắc hoa văn thao thiết, không phải là tham lam, mà bản tâm của ta có vấn đề.”
Nhìn Tư Mã Thiên đi cũng yếu ớt, Vân Lang kéo lại:” Không được, chuyện này phải nói cho rõ ràng, làm sử phải ghi chép trung thực, không đánh giá là được, thị phi công luận tự có hậu nhân đọc sử phân định.”
Tư Mã Thiên sa sút ngồi xuống ghế:” Lữ Bất Vi bỏ ngàn vàng cầu người sửa dù chỉ một chữ trong Lữ thị xuân thu. Tôn Vũ trải muôn vàn gian khổ, bách chiến bách thắng, dùng binh nước Ngô suýt diệt nước sở mới giúp Tôn Tử binh pháp vang danh thiên hạ. Trương Lương mượn danh Hoàng Thạch công thêm vào trí kế của mình mới khiến Tố thư, Thái công binh pháp thành danh tác.”
“ Ta không quyền thế, không võ lực, không trí kế, làm sao mới có thể khiến sử sách do ta soạn ra được thiên hạ đọc? Ngươi nói xem, ta không dựa vào chửi bới quyền quý thì làm sao mới có thể nổi danh?”
Vân Lang vỡ lẽ, giờ thì y đã hiểu tâm trạng thất thường của Tư Mã Thiên do đâu mà ra.
“ Nếu như ta đắc tội với Hà Sầu Hữu mà bị ngũ mã phân thây, vậy sách của ta viết sẽ được thiên hạ biết tới.”
Vân Lang nhớ tới ngày tháng mình cùng Thái Tể ẩn cư Ly Sơn, tự mình vót thẻ tre, lừa Đại Vương để nhổ lông nó làm bút, rồi dùng tro than làm mực.
Ở cái thời đại này, các tiên hiền khiến người ta khâm phục, dùng màu viết sách, dùng mạng xuất bản sách.
Tới giờ ăn cơm, Tào Tương thấy Vân Lang tinh thần không tốt, có vẻ ngồi một lúc mà chưa ăn được mấy miếng, cố tình ngồi xuống trước mặt mỉa mai:” Sao rồi, lại đập vỡ một cái nghiêm mực nữa à?”
Vân Lang ngẩng đầu lên, trịnh trọng nói với Tào Tương:” Ta muốn chép một cuốn sách ra thành nghìn bản, ngươi thấy sao?”
“ Không khó, sai nô lệ giúp ngươi làm thẻ sách là được. Mà sách của ngươi bao nhiêu chữ?”
“ Không nhiều, đoán chừng viết xong chừng năm mươi vạn chữ.”
Tào Tương đặt bát cơm xuống, chuyện này không đùa, Tô Trĩ đã tiêu hao rất nhiều tiền bạc rồi, Vân Lang lại lên cơn nữa thì bao nhiên tiền mới đủ phá, phải ngăn cơn điên này lại:” Một thẻ trúc tối đa viết mấy chục chữ, nếu viết hai mặt, tuy mất mặt cũng chưa nổi một trăm. A Lang, một xe thẻ sách cũng chỉ có một vạn chữ thôi, vậy sách của ngươi phải tới năm xe. Nếu thế một nghìn bản ... A Lang, hay ít thôi, mười bộ là được, năm mươi xe đã là lợi hại lắm rồi.”
Rõ ràng hắn bị năm nghìn xe sách làm khiếp hãi.
Tào Tương là ai chứ, tổ tiên hắn là tể tướng, khai quốc hầu, hắn là Bình Dương hầu, mẹ là Trưởng công chúa, đất phong của hắn bằng nửa huyện, dân hộ ba nghìn, còn có nô phó bốn nghìn ....
Cho dù là người coi tiền tài như bùn đất, nghĩ tới con số năm nghìn xe sách còn muốn đánh trống rút lui, quỷ nghèo như Tư Mã Thiên lấy gì để khiến sách của mình lưu hành khắp thiên hạ?
Sách không phải viết ra là xong, truyền bá còn khó hơn là viết ra.
Nếu là binh pháp, bách nghệ, những thứ có tính thực dụng cao còn được người ta chủ động sao chép. Chứ sử sách là thứ có thị trường nhỏ, đối tượng đặc thù, thứ này xưa nay phải dựa vào hoàng gia thúc đẩy.
Như thế hoàng gia sẽ xóa bỏ toàn bộ đoạn bất lợi với mình, sử sách như thế đâu còn có ý nghĩa gì.
Tới đời sau, ghi chép lịch sử ở triều đại đó thì không được tính là sử sách thực sự, chỉ có triều đại đó diệt vong mới do triều đại sau soạn sử. Như thời Đường tổ chức lượng lớn danh sĩ tu soạn lịch sử đời các triều Lương, Tề, Bắc Tề, Bắc Chu làm tư liệu quý giá truyền cho đời sau. Hay Nguyên sử do thời Minh viết, Minh sử do thời Thanh soạn, hai cuốn sử đó đều bị coi là thiếu chính xác nhất.
Con người khi thống khổ chỉ có thể mượn rượu để tiêu sầu, chỉ đáng tiếc chút rượu nhạt trong quân phân phối chẳng đủ làm người ta say, chỉ khiến người ta càng uống càng muốn uống, cuối cùng chẳng con mà uống.
Thế là càng thêm thống khổ.
Đành học Khuất Nguyên đi bộ bên sông lớn, đối lại chẳng phải là nước sông cuồn cuộn giúp mang đi ưu sầu mà là mặt băng bao phủ khiến người ta càng thêm bi phẫn ... Tư Mã Thiên xõa tóc, đi chân đất chạy trên băng lạnh la hét ...
“ Thật đáng thương.” Tào Tương sau khi biết nguồn cơn thì hết sức thương hại cho cảnh ngộ của Tư Mã Thiên:
“ Ngươi nói xem, nếu ta có bản lĩnh đem năm mươi vạn chữ rút gọn vào thứ chỉ có chu vi một tấc, vẫn khiến ngươi xem rõ ràng thì ngươi thấy thế nào?”
Tào Tương ngáp dài:” Ngươi đi lừa người khác đi, lừa ta làm gì, thật vô vị.”
Vân Lang khinh bỉ:” Ta lừa tên ngốc ngươi thì có thành tựu lắm chắc?”
Tào Tương không trả lời y, mà lớn tiếng nói với Tư Mã Thiên dưới tường thành:” Tư Mã huynh, Tư Mã huynh, A Lang nói có cách đem sách của huynh truyền khắp thiên hạ đấy, có muốn nghe không?”
Tư Mã Thiên đã chạy tới hai chân đầm đìa máu, dừng lại nhìn hai người họ cười thảm:” Ta thụ giáo Khổng sư, Đổng sư, học lễ, dùng thật, nay tâm sinh ma chướng, xem ra do ta đọc sách không tinh, còn phải tu tâm dưỡng tính, dùng trừng phạt để lòng bình ổn lại, đừng lừa ta nữa.”
“ Thật đấy, A Lang nói có bản lĩnh đem trăm vạn chữ thu gọn vào thứ chu vi một tấc, như thế sách của huynh có thể truyền khắp thiên hạ rồi. Huynh cũng biết, sét đánh không chết y, sư môn y có nhiều bản lĩnh kỳ quái lắm.” Tào Tương tiếp tục hét xuống dưới thành, nhìn Tư Mã Thiên vội vàng chạy lại, vỗ vỗ vai với Vân Lang cười đểu giả:” Nếu ngươi mà lừa hắn là thảm đấy.”
Vân Lang và Lý Thiếu Quân đấu phép ở Thượng Lâm Uyển gây ra mưa đá nửa canh giờ sớm đã truyền đi khắp giới sĩ lâm. Nhất là Đổng Trọng Thư càng dùng ngôn từ mỹ diệu gia công tuyên dương toàn thế giới.
Tư Mã Thiên rõ ràng là một người trẻ tuổi bị Đổng Trọng Thư tẩy não, nghe Tào Tương nói Vân Lang chuẩn bị dùng tiên thật giúp mình, lên tường thành dập dầu thi lễ, bất kể Vân Lang nói thế nào cũng không chịu đứng dậy.
“ Huynh cứ viết sách cho tốt, viết thứ nên viết, chuyện sau đó giao cho ta là được, đợi sách của huynh hoàn thành, ta có cách truyền bá khắp thiên hạ.”
Nhắc tới sách, Tư Mã Thiên chẳng còn tí nhân cách nào, đi lẽo đẽo sau lưng Vân Lang nịnh nọt, còn nhất định đòi y lập văn tự đảm bảo khiến Tào Tương cười lăn lộn.
Nhìn Tư Mã Thiên như muốn khóc tới nơi, Vân Lang đành thở dài làm theo yêu cầu của hắn.
Tư Mã Thiên cẩn thận đem thẻ trúc cất trong lòng, sau đó chạy vù đi kiếm lại giày, đi đất giữa trời lạnh như thế không chịu nổi.
Tào Tương cười sắp đứt hơi còn đểu giả nói:” A Lang, vậy là tiên gia các ngươi có thuật thiên lý truyền âm hả, giúp ta chút, ta muốn nghe con ta gọi một tiếng cha.”
“ Xéo!” Vân Lang không thèm giải thích với thứ dốt nát này, phất tay áo bỏ đi.
…..
Một xe một vạn chữ, chúng ta đọc tiểu thuyết toàn trăm vạn chữ, đây là khái niệm gì a.