Về tới phòng nhìn thấy Tô Trĩ đang mải mê điều chế xà phòng, bực bội trong lòng Vân Lang tiêu tan hết.
Tô Trĩ trong quá trình pha trộn đủ thứ nhằm loại bỏ mùi hôi ở mỡ dê, không ngờ tạo ra thứ mà sau này gọi là phản ứng xà phòng hóa.
Khi nàng đun mỡ dê thế nào khiến bọt xà phòng trong nồi ào ào trào lên như núi lửa, kinh hoàng đi tìm Vân Lang giải cứu thì Vân Lang lại kích động múa may liên hồi.
Nghe Vân Lang nói thứ này đem đi giặt y phục rất tốt, nếu làm tốt hơn nữa có thể dùng để tắm, Tô Trĩ vô cùng hứng thú, vì thế gần đây chuyển sang nghiên cứu chế xà phòng.
Tiến vào trạng thái công tác, Tô Trĩ không bám lấy Vân Lang nữa, ngược lại cần Vân Lang thúc giục nàng nghỉ ngơi, nàng mới dừng tay làm nũng một chút.
Từ khi được Vân Lang khai hóa cho xà phòng tắm là thứ tốt, Tào Tương cung ứng cho Tô Trĩ rất nhiều mỡ dê, theo kế hoạch của hắn, trước khi về Trường An, phải chế tạo một nghìn rương xà phòng.
Mỡ với Đại Hán hay người Hồ mà nói đều là thứ quý giá, khi mà nhu cầu thức ăn còn chưa thỏa mãn lại đem mỡ đi chế tạo xà phòng là chuyện vô cùng lãng phí.
Chỉ có tên như Tào Tương mới coi trọng tắm rửa hơn là no ấm của người khác.
Hà Sầu Hữu hiện giờ cũng không phải lo nghĩ gì về vấn đề no ấm, dù mười ngày qua, bọn họ tìm khắp sườn nam Đại Thanh Sơn mà chẳng có thu hoạch gì.
Khi phần lương khô cuối cùng vào bụng, Hà Sầu Hữu chuẩn bị dẫn đàn sói đi thử vận may, mười sáu Tú Y sứ giả thì đã có bảy người rơi vào bụng dã thú.
Diêm Trường Xuân hết sức sa sút, mất đi nửa số hảo thủ, chẳng có thu hoạch gì lại còn thành gánh nặng của lão tổ tông. Hắn rất lo lão tổ tông nặng tay xử phạt, kết quả trừ mỗi lần nghe tin không có thu hoạch, sắc mặt lão tổ tông chỉ khó coi một chút, không có hành động gì.
“ Nếu như hôm nay chúng ta vẫn không tìm thấy Vu Đan, các ngươi rời khỏi đây trước đi, ta muốn ở lại thăm dò thêm.” Hà Sầu Hữu đứng dậy, đem thảm trên người ném cho một tên Tú Ý sứ giả không may quấy rầy gấu ngủ đông bị vả cho một phát:
“ Thuộc hạ vô dụng …” Diêm Trường Xuân không dám ngẩng đầu lên, hổ thẹn cùng cực:
“ Các ngươi đã nỗ lực rồi, ta cũng nhìn thấy, tận tâm tận lực là được, có câu việc do người làm, thế nhưng sức người lại có hạn nên chúng ta chẳng qua làm hết sức mình, nghe mệnh trời thôi.” Hà Sầu Hữu nói xong đá một con sói, chắp tay sau lưng đi vào rừng:
“ Lão tổ tông có vẻ không đáng sợ như lời đồn.” Tú Y sứ giả được Hà Sầu Hữu ném chăn cho nói nhỏ:
“ Vì thời gian qua các huynh đệ đều tận lực rồi, lão tổ tông thấy hết nên mới không trách tội chúng ta. Nhưng một ngày chưa thấy Vu Đan, chúng ta chưa hoàn thành quân lệnh, dù lão tổ tông không trách, thượng quan cũng không tha cho chúng ta.”
“ Tôn Liên Hài đào bới ở Câu Tử Sơn cũng chẳng phát hiện ra điều gì, ông ta còn mặt mũi nào chỉ trích chúng ta.”
Diêm Trường Xuân hừ lạnh:” Oán trách thượng quan không phải việc nên làm lúc này đâu, mau mau làm việc đi, lão tổ tông nói thế không có nghĩa chúng ta cứ vậy mà rút được.”
Ở trong thâm cung lâu năm, chứng kiến bao hưng suy của hoàng thất, Hà Sầu Hữu sớm rèn nên tính cách vững vàng thành bại không dao động. Biết hôm nay vẫn khả năng không có thu hoạch, ông ta vẫn nhàn nhã tìm kiếm, tám coi sói vẫn đi theo từng bước.
Sói là loại động vật vô cùng thông minh, thói quen săn thú lâu năm đã cố định vị trí chiến đấu của mỗi con trong đàn.
Từ sau khi bị Hà Sầu Hữu dùng bạo lực thuần phục, ông ta liền ở vị trí lang vương trước kia.
Đây là một mảnh rừng thông rất lớn, tán cây như những cái ô, che kín cả bầu trời, cho dù đang có tuyết rơi cũng chỉ có một bộ phận nhỏ xuyên qua được rơi xuống đất.
Vì tán cây quá khít che hết ánh sáng, mảnh đất dưới gốc cây ngay cả cỏ cũng ít thấy, chỉ có lớp lá rụng trải dày, dẫm lên đó êm như thảm.
Đám sóc nhảy qua nhảy lại trên cây kêu lích rích suốt, bọn sói tựa hồ biết thứ này không ở trong thực đơn của chúng, vì thế không để ý tới sự quấy nhiễu của con thú nhỏ đó.
Hà Sầu Hữu rất quen thuốc với sóc, chỗ ở ông ta trong cung có hai cây thông cổ thụ, là nơi sinh sống của bốn con sóc, rảnh rỗi ông ta thường quan sát chúng giải trí.
Nhìn bọn chúng vì quả thông mà đánh nhau, nhìn chúng sinh con, nhìn sóc lớn đuổi sóc nhỏ đã lớn đi, cứ thế nhìn hết đời này sang đời khác.
Mùa đông bọn sóc không ra vào tích cực lắm, chúng có thói quen tích trữ lương thực, tuy không tới mức nằm trong tổ suốt ngày, nhưng không thấy tìm cái ăn làm nhiệm vụ.
Hà Sầu Hữu dừng chân, ngẩng đầu nhìn bọn sóc bận rộn chạy qua chạy lại, ngay cả khóe mắt cũng có ý cười.
“ Chà, mùa đông mà cũng bận rộn như thế, xem ra là một đám sóc lười.” Hà Sầu Hữu lẩm bẩm ngồi xuống, nhặt một quả thông lên bóc vỏ cứng bên ngoài, nhìn cái cây thông không có quả, cười khùng khục.
Có một con sói gầm gừ, Hà Sầu Hữu cười càng tươi, ném quả thông đi, tới bên cạnh con sói, nhìn thấy mảnh vải vắt ngang thân cây.
Mảnh vải chỉ to bằng lòng bàn tay, lớp lông trên đó rất mềm bóng.
“ Lông điêu, vậy mà bị rách thật phí.”
Hà Sầu Hữu đưa tới trước mũi từng con sói cho chúng ngửi, đến con thứ năm thì nó có vẻ nhận ra điều gì định chạy đi, ông ta ngăn lại, sau đó theo đường cũ trở về.
Người cướp mất lương thực của sóc không phải là Vu Đan, một Hung Nô vương không cần dùng thủ đoạn này kiếm lương thực.
Vậy bên cạnh Vu Đan còn có hộ vệ, tạm thời không thể xác định là có bao người, Hà Sầu Hữu cho rằng không nên vội, về tụ họp với đám Diêm Trường Xuân cùng hành động vẫn hơn.
Về tới nơi cắm trại, Hà Sầu Hữu ném tấm lông điêu cho Diêm Trường Xuân:” Có thể ăn lương thực dự trữ rồi, lão phu đã tìm ra Vu Đan.”
Đám Tú Ý sứ giả nghe tin này chẳng những không vui mừng mà càng xấu hổ.
“ Vu Đan đã thành chim sợ cành cong, đây là chuyện tốt.” Hà Sầu Hữu nhìn trời xem thời gian:” Một canh giờ nữa vào rừng, nhất định phải bắt được Vu Đan.”
Diêm Trương Xuân chắp tay:” Thuộc hạ nhất định không làm hỏng đại sự của lão tổ tông.”
Con gấu tập kích Tú Y sứ giả bị bọn họ xẻ thành từng mảnh, xiên thịt đem nướng. Mười mấy người ngồi quanh đống lửa, lặng lẽ ăn, thêm vào bên cạnh có tiếng sói gừ gừ nhai xương, tạo thành cảnh tượng khủng bố.
Ăn no rồi tất cả kiếm chỗ ngả lưng nhắm mắt dưỡng thần, Hà Sầu Hữu cũng chui vào túi ngủ trên xe trượt, chuẩn bị khôi phục toàn bộ khí lực hao tổn.
Gió núi thổi qua rừng thông, như sóng biển vỗ bờ, lại như bách thú gào thét ...
Một canh giờ sau khi Hà Sầu Hữu mà mắt ra thì những người khác đã chuẩn bị xong xuôi, chờ đợi ông ta thức dậy.
“ Trận này mà thành, phú quý tước vị đang đợi các ngươi.”
Hà Sầu Hữu chỉ nói một câu đơn giản rồi đứng dậy đi trước, đàn sói và Tú Y sứ giả theo sau.
.... ....