Vu Đan nằm trên đống là thông dầy, thân hình to béo ngày nào teo tóp không ít, ho một tràng nói với thủ lĩnh thân vệ Tra Hãn:” Đợi ta khỏi bệnh, chúng ta sẽ đi về phía tây.”
Tra Hãn mặt vô cảm, giọng điệu nhạt nhẽo:” Bạch Dương vương, Lâu Phiền vương đều không có quan hệ tốt với đại vương, khi họ bị Vệ Thanh tập kích, đại vương không nói giúp họ, đi về phía tây ích gì.”
Vu Đan cười khùng khục:” Ha ha, ngươi giao ta cho Y Trật Tà cũng chết thôi, sao không theo ta thử một phen.”
Tra Hãn bực tức tự đấm đầu mình, cứ nghĩ sẽ có người tới tìm Vu Đan, ủng hộ hắn, hỗ trợ hắn tìm Y Trật Tà báo thù, không ngờ hai tháng qua rồi, không có ai đi tìm cả, bọn họ đều quên quá nhanh.
Vu Đan lại ho một tràng rồi lẩm bẩm:” Tổ tiên chúng ta khơi binh từ vùng băng tuyết, tung hoành thảo nguyên đại mạc, mới đầu nhân thủ còn chưa bằng chúng ta bây giờ.”
Từ sau khi bị Vệ Thanh đánh tơi bời, tính khí nóng nảy của Vu Đan biến mất, một cuộc chiến đã biến hắn thành người đạm bạc với mọi thứ. Vết thương ở chân đã lâu như thế mà chưa lành, nếu như không phải bên cạnh có hai mấy thân binh bảo vệ, hắn sớm bị hổ báo nuốt chửng.
Tra Hãn càng nghe càng bất mãn:” Trước kia ở Vũ Châu Tắc, Bát Thất Lý khuyên ngài lập tức tấn công Y Trật Tà, đừng tin lời nào của hắn, thấy mặt là giết ngay. Đại vương lại ỷ mình có trọng binh trong tay, chỉ cần uy hiếp là có thể khiến Y Trật Tà đầu hàng.”
“ Kết quả thế nào, ngài lại do dự, để Y Trật Tà có cơ hội hứa hẹn với đám đương hộ, tướng quân vô số lợi ích mà ngài không thể cho họ, khiến họ lập tức chuyển sang vị trí trung lập.”
“ Bất Thất Lý lại khuyên ngài nhanh chóng dẫn quân rời đi, ngài, lúc đó ngài làm gì? Lúc cần đánh thì không đánh, lúc không thể đánh lại đi dây dưa với Y Trật Tà, khiến quân ta bị Vệ Thanh tập kích. Giờ hết rồi, hết rồi, Bát Thất Lý chiến tử rồi, bọn ta theo Bát Thất Lý, không phải theo ngài, nếu không phải ông ấy yêu cầu bọn ta dẫn ngài đi, ai thèm mang theo một thứ phế vật?”
Những thân vệ khác nghe thấy Tra Hãn quát mắng Vu Đan cũng chẳng ai phản ứng, chỉ ngồi đó thẫn thờ, như đám người hoàn toàn tuyệt vọng.
Nước mắt bên khóe mắt Vu Đan trào ra, lăn xuống bộ râu bờm xờm xác xơ:” Ta có lỗi với huynh đệ Bát Thất Lý ...”
Tra Hãn khinh bỉ nhìn Vu Đan, quay sang những người khác nói:” Gom góp thêm chút lương thực nữa rồi đi, chúng ta ở đây quá lâu rồi.”
“ Tra Hãn, chúng ta đi đâu?” Người Hung Nô chỉ còn một tay ảm đạm hỏi:
Tra Hãn vỗ cây thông lớn bên cạnh:” Tìm được dê thì chúng ta chăn dê, tìm thấy nữ nhân thì chúng ta ở lại lều của nàng, tìm thấy bộ tộc thì chúng ta quên đi tên tuổi trước kia, ở lại đó.”
Một người lắc đầu đứng dậy:” Không làm, ta không sống kiểu đó được, đi luôn đây, ta làm mã tặc, ai theo ta thì theo.”
Tra Hãn chỉ thở dài phất tay:” Đi đi, để lại cho bọn ta mỗi người một ngựa là được.”
Mấy người Hung Nô lặng lẽ đứng dậy, lên ngựa theo người đó.
Đến khi bị tiếng vó ngựa làm tỉnh lại, Vu Đan mới hoảng sợ hét lên:” Đưa ta đi với.”
Tra Hãn lạnh lùng quay sang, khom người thi lễ:” Đại vương, ngài nên vinh quang chiến tử khi bị Vệ Thanh tập kích mới đúng, đó là cơ hội cuối cùng để ngài tìm lại vinh điệu rồi.”
“ Tra Hãn, ngươi đừng quên, nếu không có ta thu nhận ngươi, ngươi sớm bị kẻ thù giết rồi.” Vu Đan cuống lên:” Mang ta theo với Tra Hãn trung thành, đừng để tiếng trung thành của ngươi bị vấy bẩn. Mang ta tới đâu cũng được, đừng để ta ở lại với dã thú, nếu không giết ta đi.”
Hành vi thảm hại của Vu Đan khiến thêm người đứng dậy không nói một lời bỏ đi, Tra Hãn thất thần nhìn họ, nếu chẳng phải thất vọng cực điểm, nhưng võ sĩ dũng mãnh này chẳng tự lưu lãng, bằng vào sự dũng mãnh của họ, bộ tộc nào chẳng hoan nghênh.
Bi thương sinh ra tận đáy lòng, Tra Hãn giơ cao hai tay lên trời:” Thần Côn Lôn ơi, người hãy nhìn nhi tử của Quân Thần Thiền Vu vĩ đại đi ..”
Vu Đan nỗ lực bò từ đống lá thông ra, tới bên Tra Hãn ôm lấy chân hắn:” Mang ta theo với, mang ta theo với.”
Tra Hãn mặt đẫm lệ, rút loan đao ra:” Được, chúng ta đi gặp Quân Thần Thiền Vu.”
Vu Đan không nghe rõ, cảm kích ôm lấy Tra Hãn:” Ngươi là dũng sĩ trung thành nhất, dũng mãnh nhất, sự tích của ngươi sẽ được viết thành bài hát lưu truyền khắp thảo nguyên.”
Tra Hãn cười chua chát, tay trái ôm Vu Đan, tay phải xoay ngược loan đao định kết liễu cả hai người.
“ Á ...”
Một mũi nỏ tiễn thình lình từ sau gốc cây bay ra, xuyên thấu bộ giáp rách nát của Tra Hãn. Bảy dũng sĩ Hung Nô trung dũng nhất vẫn còn ở lại lập tức tuốt đao đứng lên:” Địch tập ... Á ..”
Lại mũi nỏ nữa cắt ngang lời người đó, dũng sĩ Hung Nô ngã vật xuống đóng là dầy, tám con sói lao vào như chớp, rừng cây tĩnh lặng vang lên tiếng gầm gừ xen lẫn tiếng kêu thảm thiết.
Tra Hãn gian nan quay đầu lại, thấy một lão nhân trọc đầu tủm tỉm cười đứng cách đó không xa, ôm vết thương yếu ớt nói:” Người Hán?”
Hà Sầu Hữu thi lễ:” Thủ lĩnh phòng tằm dưới trướng Đại Hán hoàng đế ra mắt tướng quân.”
“ Có thể giết Vu Đan đi được không?” Máu trào ra từ miệng Tra Hãn quay đầu nhìn Vu Đan ôm đầu chổng mông lên trời:
Vu Đan nghe vậy lăn tới bên Hà Sầu Hữu, ôm chân ông ta:” Cứu ta, cứu ta với.”
Hà Sầu Hữu xoa đầu Vu Đan:” Tất nhiên rồi.”
Mất đi hi vọng cuối cùng Tra Hãn đổ ập xuống như cái cây bị đốn gốc, vừa co giật vừa căm phẫn nhìn Vu Đan, hắn biết kẻ này sẽ thành xỉ nhục của người Hung Nô, hắn hối hận sao không ra tay sớm hơn. Đột nhiên người giật nảy mấy cái, sau lưng hắn có thêm sáu bảy mũi tên.
……………… ………………..
Thụ Hàng thành, có hai tên buồn chán tới mức đang ngửa mặt lên trời đếm số chim nhạn bay qua.
“ Một, hai, ba, bốn .... Mười hai, mười ba! Ta lại thắng rồi, trả tiền mau.” Vân Lang ngửa mặt lên trời lẩm bẩm, ngừng đếm, xòe tay về phía Tào Tương:
“ Không thể nào, sao ngươi toàn thắng thế?” Tào Tương hậm hực đặt một đồng kim tệ vào tay Vân Lang:
“ Vì ta đều đoán số lẻ.”
“ Đội hình chim nhạn đều là số lẻ sao?”
“ Không nhất định thế, chẳng qua số lẻ có khả năng cao hơn, hơn nữa hôm nay ngươi cũng quá xui xẻo, không gặp đàn nhạn nào bay thành đôi.”
“ Chẳng lẽ đây cũng là một học vấn sau?”
“ Đúng thế, đợi tới khi người tài trong thiên hạ nhiều tới mức không có chỗ dùng nữa, liền có người nghiên cứu thứ này, đến lúc đó sẽ có người cho ngươi đáp án.”
“ Nghiên cứu cái này làm gì?”
“ Vì chúng ta cần phải hiểu rõ thế giới mình đang sống.”
“ Chỉ là mấy con nhạn thôi mà, biết là ăn không ngon là đủ, nghiên cứu nhiều làm gì cho tốn công. Khoa kỹ tây bắc của ngươi buồn chán quá sao?” Tào Tương mất tiền chuyển sang công kích:
Vân Lang thản nhiên nói:” Không chỉ chim nhạn, còn nghiên cứu cả ong, bướm, dơi nữa.”
“ Thế có nghiên cứu ra cái gì không?” Giọng Tào Tương đầy vẻ mỉa mai:
“ Nhiều lắm, ví như dơi mắt rất kém, không nhìn rõ đường, phải dựa vào miệng phát ra một loại âm thanh chúng ta không nghe thấy, khi gặp vật cản thứ âm thành này dội lại, chúng dùng tai nghe là biết để tránh.”
“ Thần kỳ thật, này, các ngươi định nghiên cứu ra thứ giống dơi để đeo lên đầu cho người mù nhìn được à?”
Vân Lang chăm chú nhìn Tào Tương như lần đầu nhìn thấy hắn:” Ngươi nói đúng rồi đấy, đây vốn là ý nghĩa ban đầu của nghiên cứu dơi, đáng tiếc, về sau người ta lại dùng vào việc khác.”
“ Việc gì?”
“ Đề phòng hàng xóm nhìn trộm, hoặc đi nhìn trộm hàng xóm. Dần dần biến thành đề phòng khi hàng xóm vác đá ném sang thì còn biết mà tránh.”
“ Điên!” Tào Tương đưa ra đánh giá ngắn gọn mà chính xác:
“ Nói không sai, trước kia toàn là người tốt, chẳng hiểu sao về sau đều điên hết.”
“ Ngươi và Tô Trĩ sau này sẽ không biến thành như thế chứ?”
“ Nhất định sẽ như thế.”
“ Vì sao?”
“ Vì cần thiết …”
Ngồi dưới trời cao mây trắng nói những lời này rất vô vị, Vân Lang vẫn mong Tào Tương tiếp túc lảm nhảm vô nghĩa với mình, vì canh giác tường thành là việc buồn chán tới cực điểm.
“ Lễ vật thiên thu (sinh nhật) của bệ hạ được đám Khứ Bệnh gom đủ rồi, Khứ Bệnh muốn ngươi đem về kinh.” Tào Tương vẫn làm người ta thất vọng, hắn quên đi chuyện con dơi, quay lại đề tài Vân Lang không thích:
“ Người nên về là ngươi, ngươi về mới xác lập được công lao của Kỵ đô úy, lấy phần thưởng mà chúng ta nên có. Ta mà về thì cái nên có lại thành không, ngươi biết bệ hạ chướng mắt với ta lâu rồi.”
“ Ngươi nói đấy nhé, vậy ta về.”
“ Ấy, ngươi phải chối từ một chút chứ, nói không chừng ta thay đổi chủ ý.”
“ Vì ta nhớ nhà, ta chán ở đây lắm rồi, chán đến mức ngồi đếm nhạn bay đánh cược với ngươi rồi, chán đến mức đi ngồi nghe mấy nghiên cứu ngớ ngẩn của sư môn ngươi.” Tào Tương giơ hai tay lên trời la hét:
“ Được, lý do rất chính đáng, người về, ta ở lại tiếp tục cãi nhau với Khứ Bệnh, tên khốn kiếp đó quyến luyến thảo nguyên, chẳng có chút nhớ nhà nào. Con bà nó, nếu không phải biết nhau đã lâu, ta tưởng hắn là người thảo nguyên ...”