Hán Hương ( Dịch Full )

Chương 464 - Q3 - Chương 085: Mất Sạch Tôn Nghiêm.

Q3 - Chương 085: Mất sạch tôn nghiêm. Q3 - Chương 085: Mất sạch tôn nghiêm.

Tô Trĩ từ dưới tường thành chạy lên, vẫn còn mặc áo gai, xem ra nàng vừa từ thương binh doanh về.

“ Thật đáng ghét, Đầu Trứng muốn muội khâu vết thương cho tên Hung Nô vương không có cốt khí kia, tên đó chỉ cần kêu đau một tiếng là Đầu Trứng mắng muội.”

Vân Lang nắm tay Tô Trĩ kéo nàng nằm xuống ghế tựa của mình, rót cho nàng cốc nước:” Muội nhịn chút, giờ Vu Đan quý giá lắm, hắn có làm sao Đầu Trứng giết muội đấy, không đùa đâu. Về sau gặp loại chuyện này thì gọi ta.”

Tào Tương quay người sang hỏi:” Tô Trĩ, ta sắp về kinh rồi, muội có đi theo không?”

Tô Trĩ lắc đầu ngay:” Nơi này còn nhiều thương binh lắm.”

Tào Tương đầu óc méo mó lại hiểu ngay sang ý khác:” Cũng phải, tiểu lão bà gặp đại lão bà vốn không có kết quả tốt, nên ở lại nơi hoang vu diễu võ dương oai thì hơn.”

“ Sư tỷ vốn đồng ý ...” Tô Trĩ cầm cốc nước lên uống giọng lí nhí chẳng có chút tự tin nào:

“ Nếu đã đồng ý rồi thì theo ta về, quang minh chính đại nói với Lương Ông, muội là nữ chủ nhân của Vân gia.”

“ Muội vốn là thế việc gì ... Á Tào Tương, huynh chết rồi ..”

“ Ta biết ngay từ đầu tới đây muội đã có ý đồ.” Tào Tương xưa nay theo gió trở cờ kiếm cơm, nói ra là đã rời khỏi ghế tựa, đến khi Tô Trĩ biết sập bẫy thì hắn đã chạy xa mấy trượng:

……………. ……………….

Hoắc Khứ Bệnh ngồi trên chế, mắt nhìn Vu Đan đang ăn cơm không chớp, Hà Sầu Hữu ở bên cạnh ân cần gắp thức ăn cho Vu Đan.

“ Vì sao hắn cứ nhìn ta như thế?” Vu Đan chỉ thanh niên đã nhìn mình chằm chằm rất lâu:

Hà Sầu Hữu tươi cười:” Chẳng qua hắn chưa nhìn thấy ai dùng tay ăn mỳ thôi.”

“ Hung Nô ta là con cháu lang thần, sói là phải ăn như thế.”

“ Đúng vậy, đúng vậy, Tả hiền vương nên giữ bản sắc của người Hung Nô, bệ hạ gặp ngài sẽ dùng lễ tiếp đãi.”

“ Sẽ không giao cho Y Trật Tà chứ?”

“ Tuyệt đối không, hắn là người bệ hạ ắt phải giết.”

“ Thế thì tốt, thế thì tốt ..” Vu Đan nói xong lại bốc một nắm mỳ lớn cho vào mồm:

Tào Tương vừa ngoài về, nhìn thấy cách ăn của Vu Đan cũng hứng thú kéo một cái ghế tới bên cạnh Hoắc Khứ Bệnh cùng nhìn.

“ Tả hiền vương điện hạ, lão nô đã gửi thư hỏa tốc tám trăm dặm cho bệ hạ, hẳn không lâu nữa sẽ có sứ giả mang loan giá tới nghênh tiếp ngài. Hiện giờ trong thành vật tư thiếu thốn, đành ủy khuất điện hạ.” Hà Sầu Hữu hết sức khách khí nói:

Vu Đan lắc đầu:” Thế này là ngon lắm rồi, tất nhiên không thể so với thức ăn Lưu át thị của cha ta, đáng tiếc ta chỉ được ăn một lần. Ngươi nói xem, tới Trường An ta sẽ có phủ, có thị nữ Hán gia chứ?”

Hà Sầu Hữu tiếp tục gắp thêm thịt vào bát Vu Đan:” Điện hạ, tất nhiên là sẽ có rồi.”

Vu Đan dừng tay:” Nếu Hán hoàng bắt được Y Trật Tà, có thể do ta cầm đao chặt đầu không?”

“ Chỉ cần bệ hạ cho phép, tất nhiên là được.”

Tào Tương chứng kiến cảnh này huých vai Hoắc Khứ Bệnh:” Nếu ta không may rơi vào tay Hung Nô, ngươi không có cách nào cứu được phải giết ta luôn nhé. Nếu không thế nào ta cũng trở thành bộ dạng ghê tởm này, ngươi biết ta không có dũng khí tự sát đâu.”

Hoắc Khứ Bệnh gật đầu:” Ta sẽ giết ngươi rồi báo thù cho ngươi.”

“ Vừa rồi nói chuyện với A Lang, y không về, muốn ta về chúc mừng bệ hạ vạn thọ. Ta thấy, A Lang không yên tâm về ngươi nên ở lại giám sát ngươi.” Tào Tương kể chuyện trên tường thành:

Hoắc Khứ Bệnh nhếch môi cười rõ gian:” Rời khỏi cổng thành thì bên ngoài là thiên hạ của ta, y làm gì được?”

“ Này, sao ngươi cứ muốn chống đối A Lang thế?” Tào Tương thở dài, không hiểu hai tên này nữa:

“ Kỳ thực, chính vì có A Lang ở phía sau nên ta mới dám làm càn như vậy, nếu không tất nhiên ta phải thận trọng hơn, nói ra là lỗi của y.” Hoắc Khứ Bệnh cười vui vẻ, mỗi lần Vân Lang đưa ra một đống lý do phản đối kế hoạch của hắn, hắn dựa vào đó điều chỉnh hợp lý:” Ngoài ra nhìn cái mặt khó chịu của y cũng là chuyện rất hả dạ, ngươi không biết trước kia biết y trở thành Vũ Lâm lang ta khó chịu cỡ nào đâu, giờ tranh thủ trả thù, mà chớ có nói ra đấy.”

Tào Tương toét miệng cười gật đầu, hắn cũng thích nhìn cái bộ mặt hậm hực của tên khốn kiêu ngạo đó lắm.

Vu Đan đã ăn xong ưỡn ngực tập tễnh đi qua trước mặt Hoắc Khứ Bệnh, Tào Tương, về phong ngủ.

Hoắc khứ Bệnh thở dài:” Tác chiến với loại người này đúng là sỉ nhục.”

“ Người Hung Nô yếu một chút không phải tốt à? Ta còn mong tất cả người Hung Nô đều là lợn.”

“ Ngươi nói thế thì trước kia chúng ta chẳng phải bị một đàn lợn ức hiếp à? Còn ức hiếp mấy chục năm trời.”

Tào Tương gật gù:” Có đạo lý, Y Trật Tà hẳn là không như hắn.”

Hoắc Khứ Bệnh nghiến răng:” Tốt nhất là không như thế!”

Nhạn đã bay về phương bắc, sông suối cũng bắt đầu tan băng.

Chỉ là Đại Hà tan băng quá kinh khủng, trước tiên là mặt băng khổng lồ xuất hiện vô số vết nứt, tiếp ngay theo đó những tiếng động ầm ầm nối tiếp nhau, tảng băng lớn đầu nguồn cùng nước xô vào những tảng băng khác.

Trong Thụ Hàng thành suốt ngày nghe thấy tiếng băng nứt hoặc va chạm nhau, bức tường băng cũng đang dần dần tan chảy.

Ở khúc sông băng chưa tan hết, băng ở thượng du đã vội chảy tới, chất đống ở đó, dần dần tạo thành một cái đê bằng băng. Nước không thoát đi được thế là ngày một dâng cao, bãi sông có rất nhiều những cục đá kỳ lạ đủ màu giờ hoàn toàn bị nước nhấn chìm.

Nước sông dâng lên vượt qua cả lớp băng, từ từ chảy đi.

Đại Hà ngủ say cả mùa đông lần đầu tiên giang rộng hai tay, vươn mình thức giấc.

“ Nước sông liệu có tràn vào thành không?” Hà Sầu Hữu lo lắng nhìn nước sông đã dâng lên tới sát mép tường thành:

Vân Lang lắc đầu:” Căn cứ vào suy đoán của các công tượng, nước sông sẽ không gây ảnh hưởng tới thành trì. Năm ngoái trời quá lạnh, băng kết dày mới xảy ra chuyện này. Đợi băng ở hạ du tan đi, nước sông sẽ thoát, không có vấn đề gì.”

“ Không có là tốt nhất, có điều an nguy của Vu Đan không thể bị uy hiếp, bây giờ nơi ở của hắn quá gần sông, lão phu cần căn nhà ở nơi cao hơn.” Hà Sầu Hữu đề phòng vạn nhất nói:

Vân Lang chỉ tiểu lâu trên tường thành:” Nơi cao nhất là tiễn lâu, dọn dẹp một chút đủ cho mười mấy người. Chỉ là công công cũng quá tốn công với hắn rồi.”

“ Kẻ này có giá trị lớn, dù lão phu quỳ xuống làm ngựa cho hắn cũng được.”

Thế còn nói quái gì nữa, một kẻ ở Hung Nô không đáng một xu, tới đất Hán liền có giá trị gấp trăm lần, đúng là lãi.

Chỉ là đường đường Hung Nô vương, đáng lẽ không nên có bộ dạng này, Vân Lang dò hỏi:” Công công, liệu có phải kẻ này học Câu Tiễn?”

“ Hừ, lão phu bất kể là hắn giả vờ hay là bản tính như thế, dù lòng hắn như sắt đá, lão phu cũng có thể biến hắn thành giun.” Hà Sầu Hữu nói xong liền đi tìm Vu Đan, ông ta phải đặt kẻ này luôn ở trong tầm mắt mới yên tâm:

Nhìn Hà Sầu Hữu và Vu Đan đứng trên tường thành trò chuyện vui vẻ như đôi tình lữ, Vân Lang vừa xuống thành vừa chửi thầm trong lòng, trên đời này chỉ người hoàng gia là có thể đem toàn bộ tôn nghiêm ném xuống đất rồi dùng chân dẫm lên.

Bình Luận (0)
Comment