“ Có thể xóa được dấu của người Ô Tôn trên mông ngựa không?” Tào Tương chuẩn bị về Trường An rất khó chịu nhìn dấu đóng trên mông ngựa, cho rằng phải đóng dấu của Kỵ đô úy mới đúng:
Hoắc Khứ Bệnh từ chối, cái dấu này chứng tỏ chiến tích của họ:” Không, cứ để như thế, bệ hạ còn biết nước Ô Tôn đã thần phục dưới móng ngựa Hung Nô.”
Triệu Phá Nô cười hăng hắc:” Ô Tôn đã thần phục, vậy thì Thiện Thiện, Lâu Lan hẳn cũng thần phục rồi, thế thì chúng ta ...”
Lý Cảm sáng mắt, vỗ đùi đét một cái:” Phải rồi, chúng ta nay ở chỗ xung yếu nam bắc, bọn họ muốn tiến cống Hung Nô, đều phải đi qua chỗ chúng ta. Không bằng chúng ta thay Y Trật Tà thu nhận.”
Hoắc Khứ Bệnh nắm chặt tay:” Cứ làm như thế đi.”
“ Chỉ là ...” Triệu Phá Nô ngập ngừng chỉ về phía Vân Lang ở:
“ Yên tâm đi, tư mã không ngăn cản đâu, y sở dĩ nghiêm khắc yêu cầu chúng ta là vì muốn chúng ta hánh sự cẩn trọng, không phải là phản đối chuyện chúng ta làm.”
Ta Ninh vội vàng nói:” Lần này mạt tướng không thủ thành, đến Triệu Phá Nô.”
Hoắc Khứ Bệnh lắc đầu:” Cha ngươi không cho ngươi xung phong hãm trận.”
Nghe nhắc tới cha mình, Tạ Ninh chỉ biết ỉu xìu nhìn ba người kia thảo luận địa điểm phục kích.
Đoàn người Tạ Trường Xuyên, Bùi Viêm đã rời Bạch Đăng Sơn, lần này đi hẳn không bao giờ quay lại nơi này nữa. Theo cùng bọn họ là tướng sĩ đã thủ biên quá năm năm, vậy đã có thể xem như hoàng ân lồng lộng rồi, năm trăm thân binh vì thế tiếp tục cho Vân Lang mượn, dù sao với chức vị của Hoắc Khứ Bệnh vẫn đủ nắm giữ ba nghìn quân.
Trong danh sách biên trại rút lui mà Vân Lang nhận được không có tên Kỵ đô úy, tức là họ phải tiếp tục ở lại Thụ Hàng thành.
Quan trọng nhất là trong quân bỗng nhiên tăng thêm một vị trí giám quân, vị trí này chưa từng có trong quân doanh Đại Hán, cả thiên hạ mỗi Kỵ đô úy là có.
Vị trí này còn có quyền lực lớn hơn Vân Lang, trừ không có quyền chỉ huy quân đội ra thì có thể quản mọi thứ, bao gồm cả tướng quân Hoắc Khứ Bệnh, tư mã Vân Lang.
Thông thường mà nói hoạn quan nhận quân chức là đại kỵ, nhưng không ai phản đối Hà Sầu Hữu làm giám quân Kỵ đô úy.
Bây giờ mỗi lần Kỵ đô úy mở hội nghị là Vân Lang lại thấy một cái đầu trọc ở trong góc, bên cạnh là Vu Đan.
Theo hội nghị gần nhất, Kỵ đô úy xác nhận phái Tào Tương làm sứ giả mang về vật về mừng thọ hoàng đế, gồm ba nghìn thớt chiến mã, năm rương xà phòng.
Cũng xác định xách lược lấy chiến tranh nuôi chiến tranh, tập trung toàn bộ lực lượng chắn đồ tiến cống của Hung Nô.
Vân Lang biết trước ý đồ lũ khốn kiếp rồi, y là phe thiểu số nên chẳng quan tâm tới đám Hoắc Khứ Bệnh nói gì, khóe mắt luôn chú ý tới Vu Đan.
Tên đó nghe thấy Hoắc Khứ Bệnh chuẩn bị cắt đứt liên hệ giữa Hung Nô và Tây Vực, sắc mặt lộ rõ vẻ thống khổ, tuy chỉ thoáng qua, nhưng rất rõ.
Như vậy xem ra hắn không phải đã đánh mất hoàn toàn kiêu ngạo của hoàng tộc, hiện giờ chuyện đang làm chẳng qua là vì giữ mạng, đồ mưu sau này.
Vì thế Vân Lang càng thêm cảnh giác, một người che dấu thống khổ càng sâu, lúc bộc phát càng mãnh liệt, có điều chuyện này chẳng cần y lo, dù sao thứ họa hại này đem tới chỗ Lưu Triệt. Nếu Vu Đan qua mặt được cả Hà Sầu Hữu và Lưu Triệt thì hắn xứng đáng có cơ hội.
Hội nghị buồn tẻ kết thúc, Vân Lang rời đại trướng trung quân về hậu quân, hôm nay y có hẹn Cao Thế Thanh.
Từ khi Vân Lang giao mỏ đồng cho Cao Thế Thanh thì y không hỏi tới nữa, tối đa khi ở cùng Tào Tương ảo tưởng Thụ Hàng thành khắp nơi là đĩnh đồng.
Giờ ảo tưởng thành sự thực rồi.
Mười sáu xe đồng đĩnh xuất hiện chỉnh tề trước mặt Vân Lang, cho dù là Tào Tương coi tiền tài như bùn đất cũng nhảy lên ôm lấy đống đồng không chịu xuống.
Vân Lang vốn cũng không hi vọng gì Cao Thế Thanh kiếm được nhiều đồng như thế, vì không dự liệu được hắn còn biết học vấn phản ứng hoàn nguyên oxi hóa đồng cao thâm.
Một đám người đem đá khổng tước lên lửa nung, được đồng oxi hóa, sau đó lại đem nung với bột than, được đồng.
Vân Lang hỏi tới bảy tám lần, Cao Thế Thanh chỉ a a, Ba Phu khẳng định đúng là làm thế, đồng ở Đại Hán đều thế mà ra.
Chuyện rõ ràng không đơn giản như vậy, chỉ nhìn vết bỏng chi chít trên tay Cao Thế Thanh là hiểu mọi chuyện trên đời nói thì đơn giản, làm khó khăn.
Từng đĩnh đồng vuông vức xuất hiện trên bàn, Vân Lang muốn phát cuồng, muốn có được đồng thuần khiết chỉ có một cách thôi, là điện giải.
Tất nhiên Cao Thế Thanh không thể có cách phát điện.
Vân Lang đấm đầu mình.
Đây là đồng tự nhiên, thời này còn gọi là "thiên bảo", thiên bảo không vuông vức thế này được, mà là kết quả gia công, đem những khối đồng bất quy tắc thành thế này không phải quá trình vui vẻ.
Ba Phu nhận thưởng rời đi rồi mà Cao Thế Thanh không chịu đi cứ nhìn chằm chằm như muốn đợi Vân Lang nói gì đó.
“ Trong mỏ nếu đã xuất hiện thiên bảo thì tất nhiên phải hiến lên bệ hạ. Ngươi có muốn đem số đồng này tới Trường An, hiến lên bệ hạ vào lễ thiên thu không?”
Cao Thế Thanh hai chân nhũn xuống, quỳ dưới chân Vân Lang, hắn nói không ra lời, chỉ có thể dập đầu như giã tỏi.
Vân Lang chỉ hơi thăm dò một câu đã nhìn ra vấn đề, thở dài vỗ vỗ vai Cao Thế Thanh, thân phận như hắn thuộc tầng chót của xã hội, chỉ có bị áp bức chứ chẳng có quyền lợi gì, người như thế chỉ có thù hận hoàng đế chứ làm gì có nhớ ân đức.
Tiết thiên thu của Lưu Triệt tất nhiên là người đông nhung nhúc, chiêng trống vang lừng, ma quỷ khắp thế giới đều mang lễ vật tới chúc mừng ma vương. Lúc đó Cao Thế Thanh mang một khối đĩnh đồng tới hiến cho hoàng đế, rồi học Kinh Kha ... tha hồ mà vui.
Bất kể Lưu Triệt có gặp nguy hiểm không thì sự trừng phạt nhẹ nhất là chém chết hết Kỵ đô úy, sau đó tiện tể chém luôn lễ quan.
“ Ngươi cầu xin ta cũng vô ích, bất kể ngươi có lý do gì, ta cũng sẽ không cho ngươi đi hiến lễ, chuyện này lớn, không phải ta vô tình vô nghĩa, thân là quân tư mã, ta phải suy nghĩ cho toàn bộ huynh đệ, không thể có sai sót.”
Cao Thế Thanh ngẩng đầu, vỗ ngực, cắt tay, rơi lệ thề thốt ... Vân Lang vẫn từ chối.
Nếu Cao Thế Thanh chỉ là tên trộm mộ bình thường tình cờ phát hiện thiên bảo, Vân Lang không ngại tiến cử hắn, nhưng khi hắn thể hiện tài nghệ vượt xa người thường, Vân Lang không dám đảm bảo gì nữa.
Một lao dịch thấp kém, thù hận không có gì hơn tan nhà nhát cửa, kẻ gây tội tối đa lý trưởng, đình trường thôi, không cần Cao Thế Thanh đi tìm hoàng đế, bất kể Vân Lang hay Tào Tương nể tình hắn vất vả, có thể giúp hắn báo thù rửa hận.
Giờ hắn có bản lĩnh vượt quá dự liệu, hơn nữa còn muốn đích thân gặp hoàng đế thì sao có thể là chuyện nhỏ.
Nhìn một người câm khóc như vượn mất con, dập đầu tới chảy máu, Vân Lang chỉ có thể khép mắt.
Đột nhiên tiếng khóc khó nghe của Cao Thế Thanh dừng lại, Vân Lang mở mắt, kết quả thấy Hà Sầu Hữu dẫn theo Vu Đan đứng ngoài cửa, cười xem kịch hay.
“ Tử kim đĩnh à, hiếm có lắm đấy.”
Hà Sầu Hữu đi vào, kệ Cao Thế Thanh khóc tới sắp lịm đi, cứ đi quanh đồng đĩnh nhìn, búng tay một cái, không có hồi âm, ông ta rất hài lòng, chứng tỏ thứ này đặc.
“ Đồ tốt, có thể so với hoàng kim ... Không, còn hơn hoàng kim.”
Nhìn ông ta cầm khối đồng chục cân mân mê, tâm tình Vân Lang rất tệ.
Vu Đan là người bộ tộc du mục thuần túy đã bao giờ thấy thành phẩm công nghiệp hóa thế này, tuy là khối đĩnh đồng lập thể vuông vức, hắn cũng khen không ngớt miệng.
“ Vì sao nhất định muốn diện thánh?”
“ Chuyện này không liên quan tới Kỵ đô úy.” Vân Lang chắp tay nói sau đó ra ngoài trước, không thể vì thù hận cá nhân của Cao Thế Thanh mà khiến toàn bộ huynh đệ lâm vào hiểm cảnh:
Hà Sầu Hữu hừ một tiếng, quay sang Cao Thế Thanh:” Nói đi, có lời gì nói mau, lão phu đang nghe đây.
Cao Thế Thanh ngẩng đầu, nghẹn ngào rất lâu mới há miệng cho Hà Sầu Hữu thấy mình không có lưỡi.