Hán Hương ( Dịch Full )

Chương 466 - Q3 - Chương 087: Bằng Hữu! Ôi Bằng Hữu.

Q3 - Chương 087: Bằng hữu! Ôi bằng hữu. Q3 - Chương 087: Bằng hữu! Ôi bằng hữu.

Ném được trách nhiệm cho Hà Sầu Hữu, Vân Lang nhẹ nhõm hẳn, không cần lo lắng cũng không cần áy náy với Cao Thế Thanh nữa.

Kỳ thực khi Hà Sầu Hữu mới tới, ai nấy cảm giác ngột ngạt nặng nề, dần dần hiểu ông ta hơn, Vân Lang nhận thấy có Hà Sầu Hữu thì mình dễ sống hơn nhiều,

Ít nhất khi làm việc mình cho là đúng thì chẳng cần dè dặt nữa.

Hà Sầu Hữu là quy củ của Đại Hán, chuyện ông ta nói có thể làm thì cứ phóng tay mà làm, dù đem mạng ra đùa cũng chẳng sao, ông ta nói không thể làm thì đừng làm là được, sau này có nghĩ lại cũng chẳng phải hối tiếc, day dứt.

Có quy củ của Hà Sầu Hữu, lại có cái quy củ luật không cấm là có thể làm của Đại Hán, Vân Lang như đại bàng sải cánh ngàn dặm.

Hán luật không phải thứ có thể trói chân Vân Lang, y từng sống cái thời ngay sửa nhà xí cũng có pháp luật quy định thì cái lưới trời lồng lộng của Đại Hán, với y mà nói là quá tự do, cái vế sau “thưa mà khó lọt” thì chẳng khác nào trò cười.

Chẳng biết Cao Thế Thanh và Hà Sầu Hữu giao lưu thế nào mà Vân Lang thấy hắn bị mấy tên Tú Y sứ giả nhốt vào xe tù, Ba Phu ở ngoài đập xe khóc ròng, Cao Thế Thanh lại há mồm cười vui vẻ, cảnh tượng rất quái dị.

Chắc là Hà Sầu Hữu hứa hẹn gì đó rồi, Vân Lang không muốn biết, cũng không cho Kỵ đô úy dính dáng, nên hạ lệnh không ai được ai gần Cao Thế Thanh trong vòng mười bước.

Cho dù là chuyện cung cấp thức ăn cho Cao Thế Thanh thì giao cho mấy Tú Y sứ giả dưới trướng Hà Sầu Hữu làm, y bị lừa một lần rồi, thậm chí tới giờ còn chưa hiểu đầu đuôi thế nào, cho nên cẩn thận thế nào cũng không phải là quá.

Nửa đêm từ mặt sông truyền tới tiếng động cực lớn, đánh thức quá nửa thành, Vân Lang vội vàng khoác áo lên tường thành xem xét, hạ lệnh mười mấy mũi tên lửa bắn về phía đó mới nhận ra con đê băng chất đống trên sông đã sụp đổ, nước sông cuồn cuồn kéo theo băng lớn rầm rầm trôi đi.

Nước sông nhanh chóng giảm xuống, xem ra cảnh báo lũ đã qua rồi.

Thời khắc phi thường thì phải thủ thành, nên Hà Sầu Hữu dù sai người triệu hoán ba lần, Vân Lang không đi, lấy quan sát tình hình lũ làm lý do từ chối.

Bởi vì chuyện văn điệp trống khiến Lưu Triệt không cao hứng rồi, nếu tùy tiện xen vào chuyện người khác, thêm một dấu đóng lên người, nhất định bị Lưu Triệt dí kiếm vào lưng.

Trong Kỵ đô úy rõ ràng có tướng quân, có hầu tước, Lưu Triệt chỉ nhìn chằm chằm vào y, khiến Vân Lang bực bội lắm, rõ ràng trước giờ mình làm bao nhiêu điều có lợi cho hắn, hắn đối xử với mình lại rất bất công, ai mà không tức.

Có một điều Vân Lang không biết, kỳ thực Lưu Triệt mang một phần tâm lý giống Tào Tương, Hoắc Khứ Bệnh, làm y khó chịu, họ thấy rất hả hê, thói xấu của nhân tính thôi, không liên quan tới nguyên nhân sâu xa nào hết.

Công bằng mà nói chuyện Vân Lang làm bọn họ khó chịu còn gấp đôi số đó, ai bảo y chuyên làm thứ khác người.

Kết quả hai bên dày vò nhau như đám ngốc.

Vân Lang ngồi trên cái cột trụ, xem Hoắc Khứ Bệnh tắm rửa cho ngựa Ô Chuy:” Các ngươi chuẩn bị đi cướp lễ vật các nơi cống nạp Hung Nô mà? Sao không thấy động tĩnh?”

Hoắc Khứ Bệnh tách mõm ngựa Ô Chuy ra, dùng tấm lụa cẩn thận lau răng cho nó, ngựa dựa vào răng mà sống, răng không tốt, không nhai được cỏ nữa thì con ngựa đó cũng vứt đi rồi.

“ Triệu Phá Nô dẫn thám báo đi rồi, nếu cứ dùng đại quân xuất thành, ngươi lại lải nhải không ngừng.”

“ Hắn thực sự đi tìm kiếm đội ngũ người Tây Vực sao?”

“ Đợi Triệu Phá Nô về ngươi hỏi là được, dù sao quân lệnh của ta là thăm dò động tĩnh của sứ giả Tây Vực.”

“ Ngươi không giấu ta gì chứ?” Vân Lang nhìn Hoắc Khứ Bệnh chằm chằm:

“ Không, nếu ngươi không tin thì cứ theo ta, ta giấu làm gì.” Hoắc Khứ Bệnh không thèm chớp mắt lấy một cái:

Vân Lang rất hoài nghi lời của Hoắc Khứ Bệnh, y không thích cưỡi ngựa chạy loạn trên hoang nguyên, dù là đi cướp sứ giả Tây Vực, song không đi không được.

Hoắc Khứ Bệnh không thấy thế, hắn cho rằng mở đầu tốt nhất cuộc đời mình là xuất hiện trên chiến trường, cuối cùng không còn gì mà đánh nữa thì giải giáp quy điền, kiếm một nơi để nuôi ngựa.

Hắn có niềm tin kiên định toàn bộ chiến tranh sẽ kết thúc trước khi hắn chết già, vì thế hắn quý trọng mỗi cơ hội tác chiến, toàn lực coi đó là trận cuối cùng cuộc đời.

“ Ngươi xác nhận được tin người Hung Nô ở một dải Hà Tây mệt mỏi lắm rồi chưa?”

Hoắc khứ Bệnh vỗ mông ngựa Ô Chuy một cái, ý bảo nó có thể tự đi kiếm ăn rồi, nhảy lên thanh gỗ ngồi:” Còn phải điều tra thêm, cần ta đi hành lang Hà Tây xem, trước kia lâu rồi, cữu cữu ta nói, khống chế hành lang Hà Tây là phong tỏa được cánh cửa Tây Vực, có cánh cửa đó, chúng ta thoát nỗi khổ chiến tranh.”

“ Từ cuối điểm Hà Tây là Đôn Hoàng đến Lũng Nguyên tới hai nghìn dặm, cứu cữu ta luôn hi vọng chiến tranh khuất xa tầm mắt bách tính, chiến tranh là của quân đội, không phải của bách tính. Ta định làm như vậy.”

Chẳng trách có trận chiến Yên Chi Sơn trứ danh đó, thì ra bắt nguồn từ suy nghĩ này của Hoắc Khứ Bệnh.

Có điều dù biết lịch sử Hoắc Khứ Bệnh suất lĩnh tám trăm kỵ binh tung hoành Hà Tây, Vân Lang vẫn coi đó là sự may mắn.

Mà may mắn thường chỉ có một lần, phúc bất trùng lai.

“ Được rồi, khi người đi, ta theo cùng.” Vân Lang sau một hồi cân nhắc kỹ càng, thở dài thở dài đánh sượt:

“ Ha ha ha, vậy mà ta còn cho rằng đời này không có cơ hội cùng ngươi sóng vai tác chiến.” Hoắc Khứ Bệnh cực kỳ hoan hỉ khoác vai Vân Lang, đây là niềm vui bất ngờ:

Vân Lang lại chẳng có mấy hoan hỉ, Hoắc Khứ Bệnh nếu thích ai, coi ai là huynh đệ thủ túc là hắn muốn đưa lên chiến trường cùng mình. Chiến trường là thiên đường của hắn, là nơi hắn chiêu đãi thân bằng hảo hữu.

Hắn là người vì chiến tranh mà sinh ra, còn về sinh mạng? Nguy hiểm? Không đang nhắc tới.

Thứ bằng hữu khốn kiếp.

“ Yên tâm, ngươi giúp ta quan trận, xem ta phá địch là được, nếu ta bị đánh bại thì ngươi cứ chạy.” Hoắc Khứ Bệnh thấy Vân Lang ủ rũ, rất chu đáo miêu tả cho y một viễn cảnh an toàn:

“ Nếu ngươi bị người ta đánh bại thật thì ta còn chạy cái rắm, ít nhất phải kiếm được ngươi cùng chạy.”

“ Không cần, càng nguy hiểm thì ta càng khoái hoạt, muốn ta chạy, bất kể thế nào cũng không chạy nổi.”

“ Đó là nguyên nhân ta không muốn cùng ngươi lên chiến trường đấy.”

Vân Lang ngu xuẩn ở chỗ biết rõ cùng Hoắc Khứ Bệnh lên chiến trường là chuyện nguy hiểm, không đi thì y không yên tâm với tính liều lĩnh của tên bằng hữu khốn kiếp này. Tên này đợi tới 24 tuổi mới bệnh chết không phải là đáng tiếc mà là kỳ tích mới đúng.

Phải chăng đây là sự trừng phạt của ông trời vì mình mới đầu tiếp cận hắn có mục đích không tốt?

Con người từ khi có mấy thứ tình cảm linh tinh như ái tình, tình thân, chúng là thứ làm suy giảm trí tuệ nghiêm trọng, vì nó mà những người thông minh dù nhìn một cái là thấu mưu kế ngu xuẩn vẫn nối nhau nhảy xuống hố.

Gian hùng và anh hùng khác biệt ở chỗ, họ ít có hành vi cảm tính ngốc nghếch như anh hùng.

Tào Tháo nói, ta thà phụ cả thiên hạ chứ không để thiên hạ phụ ta.

Lý lẽ đó chẳng có gì cao thâm, hiểu thì ai cũng hiểu, nhưng ai làm được như ông ta? Đến khi phải nhảy hố thì vẫn nhắm mắt nhảy.

Bình Luận (0)
Comment