Chim nhạn toàn bộ bay về phương bắc rồi, gió nam cũng bắt đầu thổi.
Cảnh liễu dần thâm hơn, rồi cỏ khô đã thi thoảng xuất hiện màu vàng nõn, đất đai đóng băng thành ẩm ướt, đợi khi đất hoàn toàn tan giá, nông điền ngoài thành liền có thể cày cấy.
Lần này Vân Lang không định trồng thanh khoa nữa, vì thứ đó không thích hợp làm món mỳ yêu thích của y, y muốn trồng cao lương, lúa mày, hạt giống nhờ Bạch Đăng Sơn gửi cho.
Nữ tử người Khương có tập tục cưỡi ngựa chơi xuân, bọn họ bị tường thành cao bao vây suốt cả mùa đông, cuối cùng có được lý do ra ngoài giải khuây rồi.
Có ngựa thì cưỡi ngựa, không ngựa thì cưỡi trâu, không trâu cưỡi lừa, thêm vào đám tiểu cô nương cưỡi trên những con dê lớn, vậy là một đội kỵ rầm rộ từ cổng thành ùa ra đồng hoang.
Tô Trĩ rất thích cưỡi ngựa của Vân Lang, vì nó lành tính ngoan ngoãn nghe lời.
Nói ra cũng lạ, khi Vân Lang cưỡi ngựa du xuân thì nó chẳng khác gì chiến mã, khi Tô Trĩ cưỡi lên, nó khôi phục bản sắc ngựa du xuân.
Ưỡn ngực, ngẩng cao đầu, đi bước nhỏ, cực kỳ bắt mắt.
Đứng trên tiễn lâu nhìn đám phụ nhân cưỡi đủ loại súc sinh chạy chơi vui vẻ phía dưới, Vu Đan lại bi thương lẩm bẩm:” Long Thành đại hội cũng sắp diễn ra rồi.”
Bụng Lưu Lăng ngày càng to, người béo lên hẳn một cỡ, khuôn mặt hồ ly tròn hơn, có vài phần hiền từ phúc hậu.
Ngồi dưới bầu trời xanh ngắt tùm tỉm cười nhìn đám thiếu niên phóng ngựa như bay trên thảo nguyên, ánh mắt đầy vẻ yêu thương.
Những thiếu niên đó sẽ là chiến sĩ sau này của nàng, đối với những tướng lĩnh già, Lưu Lăng xưa nay luôn trang trọng nghiêm nghị, còn với những thiếu niên ít tuổi, nàng lại khác hẳn, suốt ngày vui vẻ ở cùng họ, thành câu chuyện đẹp ở thảo nguyên.
“ Nghe đây, ta có một quả cầu huân hương, ai được hạng nhất sẽ là của người đó.” Lưu Lăng sai Như Ý kiếm một cái cán treo quả cầu đồng mỹ lệ lên, để đám thiếu niên nhìn thấy, sau đó công bố giải thưởng:
Cả đám thiếu niên hò reo vang dội, chỉ có Mông Tra vô cùng bất mãn, nhưng không phản đối được, kiếm chiến mã của mình, chuẩn bị đoạt lấy, đó là vật thiếp thân của Đại át thị, hắn không cho người khác lấy đi.
Vó ngựa như sấm, cuối theo bụi mù trời.
Y Trật Tà phất tay xua bụi trước mắt, nghiêng tai nghe một lúc, sau đó tiếp tục cùng Đại quỷ vu nói:” Đinh Linh, Hồn Dục, Khuất Xa, Cách Công, Tân Lên, năm bộ tộc ở xa đã tới mà Nhật Trục vương, Hồn Tà vương vì sao chưa tới. Các nước nước Tây Vực, Lâu Lan, Đại Uyển, Đại Nguyệt Thị, Ô Tôn vì sao mãi chưa đưa cống phẩm?”
Đại quỷ vu lưng còng chống gậy giọng khò khè đáp:” Thông tri gấp gáp, dù thế nào cũng phải cho họ thời gian, nay có khi còn ở trên đường.”
“ Nhật Trục vương đời trước chiến tử ở Đại Thanh Sơn, họ phải chọn người mới rồi mới tới Long Thành hội minh. Còn Hồn Tà vương ở Kỳ Liên Sơn lâu năm, muốn tới Long Thành tốn thời gian, Thiền Vu cứ an lòng, rồi sẽ tới.”
Hữu cốc lễ vương đấm bàn nói:” Nhiều người Khương tới bộ lạc ta nói, người Hán xây một tòa thành ở khúc quanh của Đại Hà, gọi là Thụ Hàng thành. Nay tòa thành đó nằm trên đường các nước Tây Vực phải đi qua, Hồn Tà vương, Nhật Trục vương muốn bình an đi qua tòa thành này, phải đi đường vòng xa hơn. Phải nhổ cái thành này, nếu không nó sẽ chia tách Hung Nô làm hai nửa đông tay, rất bất lợi.”
Y Trật Tà lắc đầu:” Lúc này quan trọng nhất là tế thiên, đợi người Hung Nô chúng ta đoàn kết lại mới có thể tính tới người Hán.”
Tả tướng quân Hô Tà phản đối:” Hồn Tà vương đã mười một năm không xuống núi, những năm qua có bộ tộc nào của chúng ta không huyết chiến với người Hán, người giảm gần nửa rồi, tiếp tục thế này, tương lai muốn chiến sĩ không thể có. Hồn Tà vương dưỡng sức lâu như vậy hẳn là vô cùng giàu có, binh mã cường tráng, vì sao không để ông ta trên đường tới Long Thành thuận tiện nhổ cái đinh này.”
Hữu cốc lễ vương ngạc nhiên:” Hai ngươi không phải là bằng hữu à?”
“ Ta đời đời ở Yên Chi sơn, Hồn Tà vương ở Kỳ Liên sơn, chẳng những là láng giềng, còn là thân nhân, ba át thị của ta tới từ sở bộ của Hồn Tà vương, ta rõ thực lực của họ, lấy tòa thành nho nhỏ không khó.”
… …
Vân Lang quỳ một chân trên bãi cỏ, cách đó không xa Hoắc Khứ Bệnh đang huyết chiến, trường thương trong tay hắn tung hoành giữa quân địch, hoa máu mỹ lệ xòe nở khắp nơi, ngựa Ô Chuy hùng tráng như con mãnh thú thời hồng hoang, hung hăng húc ngã mọi vật cả trên đường.
Lý Cảm ngửa mặt hú vang, tay hắn giơ cao cái đầu lâu đầm đìa máu. Triệu Phá Nô xõa tóc như dã nhân, miệng gầm gừ vung đao chặm bổ liên hồi, mỗi lần xoay mình, máu dính trên tóc bắn bốn xung quanh.
Trung tâm chiến trường vô cùng bình tĩnh, dù người Hán hay Hung Nô đều không quấy rầy người Tây Vực quỳ trên mặt đất cầu khấn thần linh.
Một người Hung Nô gào lớn, cào năm ngón tay từ trên trán xuống, máu theo đó chảy tới cằm, đó là dấu hiệu tử chiến, kỵ binh Hung Nô lập tức ghìm cương ngựa không lùi nữa, quyết chiến với quân Hán.
Lang nha bổng đập xuống thiết giáp phát ra tiếng động lớn, kỵ binh quân Hán gãy xương ngã xuống ngựa, nhanh chóng được đồng đội dùng câu liêm móc vào giáp thô bạo kéo ra sau.
Tình thế đã vô cùng rõ ràng, hai trăm kỵ binh Hung Nô đối trận với năm trăm thiết kỵ Kỵ đô úy, có thể cầm cự được nửa canh giờ là quý lắm rồi.
Vì người Hung Nô đã bỏ chiến thuận du đấu mà xông vào liều mạng, Vân Lang dễ dàng tới được giữa trận chiến.
Lão giả Tây Vực quỳ trên mặt đất giang hay tay ra cúi mình nói:” Tướng quân tôn quý, xin hãy tiếp nhận lời hỏi thăm từ Đại Nguyệt Thị.”
Vân Lang lịch sự đáp lễ:” Sứ giả tôn kính, ngài tới Trường An chúc thọ hoàng đế ta sao?”
Sứ giả thống khổ đáp:” Lần này phụng lệnh tới Long Thành, bái kiến Đại Thiền Vu Hung Nô, đại thọ Hán hoàng, có sứ giả tôn quý hơn tới Trường An.”
“ Người Hung Nô ở Long Thành bị đại quân ta bao vây, nếu sứ giả tới Trường An, có lẽ sẽ thấy Đại Thiền Vu Hung Nô.”
“ Tôn quý tướng quân, Đại Nguyệt Thị hai năm đổi bốn vương, ba người bị Hồn Tà vương Hung Nô chặt đầu làm cốc rượu, còn lấy dùng chiêu đãi sứ giả Đại Nguyệt Thị ...”
Vân Lang nghe ông ta than vãn rất lâu, nhưng không hề có vẻ từ bỏ ý định:” Không sao, không có vương thì các vị tuyển vương khác là được, nếu đem số lễ vật này tới Trường An, nói không chừng sứ giả cũng có hi vọng thành vương đấy. Người đâu, mang sứ giả về thành.”
Quân tốt Truy trọng doanh chạy tới, không nói một lời đem rương lớn, bình lớn trên mặt đất chất hết lên xe.
Sứ giả nhào tới giữ xe lại cầu xin:” Tướng quân tôn quý, không có những lễ vật này, Hồn Tà vương sẽ giết hết người Đại Nguyệt Thị mất.”
“ Người Đại Nguyệt Thị cần dũng khí phản kháng, không phải cầu xin, nếu không hoàng tộc các ngươi sẽ chết hết, sau đó tới các ngươi, rồi tới thần dân. Dùng hàng hóa mua lấy bình an không thể đảm bảo Đại Nguyệt Thị tồn tại lâu dài, chỉ càng khơi lên sự tham lam của người Hung Nô thôi. Sứ giả, tới Trường An đi, đem lễ vật dâng lên Hán hoàng, cầu Hán hoàng bảo vệ các ngươi, đó là lối thoát duy nhất của người Đại Nguyệt Thị.” Vân Lang chỉ chiến trường ngả hẳn về một phía:” Ngài thấy đó, đây là những người Hung Nô cường hãn nhất, nhưng chúng đã bị giết chết, không lâu nữa, trước mặt toàn bộ người Hung Nô sẽ là những giáp sĩ thế này.”
Khi Vân Lang diễn giảng thì thiết mâu của Hoắc Khứ Bệnh đâm xuyên ngực tên đương hộ.
Sứ giả trơ mắt nhìn đương hộ nổi danh vô địch kia gục đầu xuống, máu ở ngực trào ra như suối, kẻ từng cường hãn tới mức khiến người ta tuyệt vọng, từng dễ dàng giết chết dũng sĩ Đại Tuyệt Thị, vậy mà giờ yếu ớt nắm cán mâu, sinh mệnh đang rời bỏ hắn .
Tướng quân giáp đen kia lướt ngựa qua người tên đương hộ, nắm đầu mâu đâm xuyên lồng ngực hắn kéo ra, chỉ để lại lỗ lớn.
“ Tướng quân nhà ta chỉ vừa mới mười tám tuổi thôi.” Vân Lang giới thiệu:
“ Hồn Tà vương sẽ giết hết bọn ta ...” Sứ giả người mềm nhũn, mắt đờ đẫn, vẫn miệng vẫn lẩm bẩm liên hồi: “Bọn ta bị tướng quân ép đi Trường An.”
“ Đúng thế, đúng thế, vị tướng quân đó tên là Hoắc Khứ Bệnh, giờ ngài có thể về phái người nói với vương của các vị rồi.” Vân Lang cười híp mắt: