Hán Hương ( Dịch Full )

Chương 468 - Q3 - Chương 089: Phản Cốt Trời Sinh.

Q3 - Chương 089: Phản cốt trời sinh. Q3 - Chương 089: Phản cốt trời sinh.

Cướp bóc lễ vật của sứ giả Tây Vực, làm sao hay bằng ép sứ giả đem lễ vật tới Trường An hiến cho Lưu Triệt?

Vân Lang đã xem danh sách lễ vật rồi, giá trị thấp tới làm người ta thương tâm. Cục đá đẹp đẽ, tấm da đẹp đẽ, con thú đẹp đẽ, nữ nhân đẹp đẽ, một ít vàng bạc, thậm chí có hũ gốm, hũ đồng ...

Thế đã là lễ vật của một nước lớn rồi đấy.

Vậy thì cướp làm gì, mang tiếng lại chẳng có mấy lợi ích, Vân Lang đã tham gia vào hành động thì phải tìm cách có được lợi ích lớn nhất.

Trong quân, chỉ có Vân Lang dám rảnh rỗi cầm bầu rượu đi tìm Hà Sầu Hữu, tuy quá trình uống rượu rất vô vị, nhưng có thể biết từ miệng ông ta quy củ làm rất nhiều chuyện.

Đó là lão già thành tinh, ông ta sống trong hoàng cung mấy chục năm tời bình an vô sự, vậy thì quy tắc ông ta định ra tất nhiên là thứ bảo vệ một cá nhân tốt nhất, thấy Vân Lang ngoan ngoãn, ông ta không ngại tiết lộ ít nhiều.

“ Sứ giả triều bái bệ hạ, dù bị ép hay tự nguyện, khác biệt không nhiều, có Đại hồng lư, đám sứ giả đó không có nhiều lựa chọn. Đó là chức trách của Đại hồng lư. Đám trẻ tuổi các ngươi luôn cho rằng Đại hồng lư là nơi vô dụng, không biết dù lão phu tới Đại hồng lư, nên quỳ vẫn phải quỳ, lúc cần im miệng phải im miệng.”

“ Ha ha ha, Đại hồng lư là nơi dạy người ta quy củ, ngươi chắc không biết họ dạy người ta quy củ ra sao đâu, lão phu cũng không muốn nói, các ngươi mà vào đó học, đợi đi ra, ta đảm bảo các ngươi ngay cả gà cũng không dám giết.”

“ À, hơi lạc đề rồi.” Hà Sầu Hữu xoa cái đầu trọc lóc, ông ta kỳ thực là người thích chuyện, mà người sẵn lòng trò chuyện với ông ta lại không nhiều.” Nói chuyện sứ giả nhé, bệ hạ muốn thấy cảnh vạn quốc tới triều bái, muốn để thiên hạ thấy một vị hoàng đế quân lâm thiên hạ thực sự. Thủy hoàng đế tế thiên ở bên Vị Thủy, kết quả hắc long hiện thân, ai biết thật giả, người thông minh và ngu muội có cái nhìn khác nhau, nhưng khi người thông minh vì sợ Thủy hoàng đế mà ngậm miệng, ngươi nói ngu muội sẽ nghĩ thế nào?”

“ Khà khà, Đại Hán ta không làm việc ấy, tuy Thái tổ cao hoàng đế cũng chém rắn trắng, song dần không nhắc tới nữa. Bách tính thích những thứ thực tế hơn rồi, như nhìn sứ giả màu râu tóc khác nhau quỳ bái bệ hạ, thích nhìn mỹ nữ đủ các phong tình nhảy múa cho bệ hạ xem. Thần phục là vương đạo.”

Vân Lang nhìn Vu Đan nghe tới say sưa, cẩn thận hỏi:” Vậy nếu sứ giả có lòng dạ bất chính thì sao?”

Hà Sầu Hữu cười chỉ mặt Vân Lang:” Tài trí của ngươi thì đủ rồi, nhưng tính cách có vấn đề, thế nên ngươi lừa được thiên hạ, riêng bệ hạ là không lừa được. Các ngươi chỉ cần nói với bệ hạ, những sứ giả này do các ngươi bắt được, bệ hạ tự có phán định. Đừng giở trò khôn lỏi, trước mặt bệ hạ, đừng bày trò lừa gạt, thêm một chuyện là thêm một phần ẩn họa, sớm muộn cũng bạo phát.”

Vân Lang gật đầu, loại giáo dục nô lệ hóa đã ăn sâu vào tâm can của Hà Sầu Hữu, ông ta bất kỳ thời khắc nào cũng tuyên dương sự vĩ đại của hoàng quyền, lúc nào cũng mang tư tưởng vì hoàng quyền mà tan xương nát thịt.

Trung thần, Hà Sầu Hữu chính là trung thần, chỉ cần nhìn cái đầu trứng của Hà Sầu Hữu, trước mắt Vân Lang lại hiện lên hình ảnh Thái Tế khi trút hơi thở cuối cùng ở hoàng lăng, ông ấy yên nghỉ an lành như thế ...

Vân Lang không làm được như thế.

Bất giác đưa tay sờ gáy mình, nơi đó có cục xương nổi lên, đoán chừng đó là tướng phản cốt mà cổ nhân thường nói.

Thứ này khả năng cùng thời gian tiến hóa mà sinh ra, người đời sau tám phần có cục xương này, Vân Lang có được con số này do sờ đầu huynh đệ ở KTX Khoa kỹ Tây Bắc mà ra.

Y cũng sờ đầu đám Hoắc Khứ Bệnh rồi, chỉ y là có tướng phản cốt trời sinh này.

Câu nói học vấn càng nhiều càng phản động là có đạo lý, học vấn của Đại Hán so với học vấn đời sau không đáng tiền, đấy là thời ngay cả đến người quét nhà xí cũng có thể cùng ngươi đang đi vệ sinh túng luận thiên hạ, đó là cao trào đạo đức tiêu vong.

Khiêm tốn tiếp nhận bài giảng của Hà Sầu Hữu, Vân Lang loại bỏ thứ vô dụng, vẫn có thu hoạch khá lớn, ít nhất y học được cách che dấu tướng phản cốt của mình.

Ở thời đại này trèo lên cây hô lớn --- Ta là người tự do! Chỉ bị người ta coi ngươi là kẻ điên thôi. Khi mà ai cũng yêu hoàng đế, thì tốt nhất là cũng yêu hoàng đế, thậm chí thể hiện nhiệt liệt hơn là tốt nhất.

Tào Tương hâm mộ nhìn Vân Lang được tiễn ra khỏi phòng Hà Sầu Hữu, hâm mộ thì hậm mộ, hắn không dám tới gần Hà Sầu Hữu trong vòng mười bước.

“ Thế nào rồi?”

“ Không vấn đề gì, có thể đưa tới, càng nhiều càng tốt.”

Tào Tương thở phào:” Còn tưởng ông ấy sẽ mắng chúng ta làm trò trẻ con cơ, sứ giả của bệ hạ đã tới Bạch Đăng Sơn, chẳng bao lâu nữa sẽ tới Thụ Hàng thành, chúng ta không có thời gian bắt thêm sứ tiết rồi.”

“ Thong thả, năm nay sáu người, năm sau nhiều hơn, không phải tốt hơn à? Có điều ta xem chừng ý định liên hợp người Tây Vực bao vây Hung Nô của bệ hạ không thành đâu.”

“ Đúng thế, bọn họ đã sợ vỡ mật rồi, sao còn dám phản kháng? Bằng vào những chuyện xảy ra những ngày qua, chẳng bằng hủy diệt luôn các bộ vực Tây Vực là tốt nhất.”

Trong thời gian đợi sứ giả của hoàng đế tới, đám Hoắc Khứ Bệnh xuất kích tổng cộng bảy lần, từ sứ giả Ô Tôn vì không có kinh nghiệm mà giết gần hết thì các sứ đoàn khác vẫn còn nguyên.

Chỉ là những người đó chẳng còn chút tinh khí thần nào, sẽ giả thế này mà đưa tới Trường An thì khiến hoàng đế mất mặt.

Để tối ưu hóa lợi ích, Vân Lang quyết định làm cho họ ít phục trang dân tộc, đóng gói bọn họ thật là đẹp, nhất là mỹ nữ.

Mỹ nữ nên tắm sạch sẽ, mặc lên người bộ y phục đẹp đẽ, bảo thạch nên đựng trong hộp cầu kỳ, những tấm lông thú phải nên tỉa tốt, các loại bình hũ thì cần đánh bóng ...

Tinh khí thần là một loại hình thức bề ngoài vô cùng quan trọng.

Theo như những lời đúc rút được từ Hà Sầu Hữu thì đó cũng là thứ mà Lưu Triệt coi trọng nhất.

Cũng phải thôi, nghĩ mà xem ép một tên ăn mày quỳ gối so với ép một quý tộc quỳ gối là hai loại hưởng thụ tinh thần khác nhau đúng không? Cái đầu khiến người ta khinh bỉ phỉ nhổ ngươi, còn cái sau rõ ràng khiến người ta tán thưởng ngưỡng mộ.

Khi Hà Sầu Hữu nhìn thấy Vân Lang bắt đầu huấn luyện đội ngũ sứ tiết xếp hàng, chào hỏi, cùng với tư thế khi cưỡi ngựa sao cho uy phong. Thậm chí huy động thợ rèn trong quân làm ngày làm đêm trang bị cho họ những bộ giáp đẹp đẽ, đao thương sáng loáng, ông ta liền hết sức tán thưởng.

Tất nhiên những thứ vũ khí này nhìn thì đẹp đẽ, mặc lên người cũng rất thoải mái, còn tác dụng không phải thứ Vân Lang cân nhắc, cũng làm Hà Sầu Hữu thêm hài lòng, tiểu tử này làm việc luôn luôn khiến người ta yên tâm.

Đại Hán không thiếu dũng sĩ vô địch, không thiếu thần tử cương trực, nhưng thiếu thần tử tốt vừa biết làm việc lại vừa biết nghĩ cho hoàng đế như thế.

Từ chi tiết nhỏ này, Hà Sầu Hữu thấy vị trí hiển hách nhất trên triều đường nên để cho Vân Lang, trung thần thì nên đưa đi biên cương xa xôi trấn thủ, vỗ về biên dân, để quốc nội ổn định.

Mãnh tướng nên đưa tới chiến trường thảm liệt nhất, như vậy mới có thể bách chiến bách thắng. Những kẻ tầm thường nên để trước vành mắt bệ hạ, để chỉ chúng chuyện nên làm.

Còn nhân tài được việc như Vân Lang, nên thành cánh tay phải của bệ hạ, đó là nhận định của Hà Sầu Hữu.

Hà Sầu Hữu đã thấy hết những thứ nên thấy, mọi việc chuẩn bị đâu vào đó, mai có thể khởi hành về Trường An được rồi.

Bình Luận (0)
Comment