Lúc này ở Trường An cách đó hơn một nghìn sáu trăm dặm, người nhớ nhung Vân Lang nhất không phải Tống Kiều ngày ngày đứng trên lầu cao nhất nhìn ra xa, chẳng phải Vân Âm đang vô tư cầm que đuổi theo Đại Vương, cũng không phải Lương Ông, Lưu Bà bận rộn việc nhà. Mà là A Kiều bi thương.
Miệng nàng thì cứ suốt ngày nói sinh nữ nhi là tốt nhất, thực tế mọi sự chuẩn bị của nàng đều là đón nhi tử của mình chào đời.
Đến khi đứa bé sinh ra, đến rốn chưa cắt, A Kiều liền biết mình sinh ra một công chúa ...
Lưu Triệt biết tin hết sức vui vẻ, vì thế bày tiệc thiết đãi quần thần ba ngày liền, đứa bé sinh ra được ba ngày, cái tên Lam Điền công chúa cũng truyền khắp nam bắc.
Toàn bộ Quan Trung đều vui mừng vì công chúa tôn quý nhất ra đời.
Chỉ là không phải có Đại Trường Thu cực lực an ủi, A Kiều đã cho đánh chết ổn bà trăm lần rồi.
Mặc dù không thích khuê nữ, A Kiều sau khi khôi phục lý trí, ôm khuê nữ không buông, dù sao đây là đứa con nàng gian nan lắm mới có được, có nhiều lúc nàng tưởng rằng mình chẳng thể sinh nở được.
Cảm thụ khuê nữ bú sữa rất khỏe mạnh, A Kiều dần bình tĩnh lại:” Vì sao là Lam Điền công chúa? Đất phong của Vân Âm danh nghĩa cũng là Lam Điền rồi cơ mà.”
“ Bệ hạ đã đem đất phong của Vân thị đại nữ biến thành thực phong, chính là dưới chân Ly Sơn, Vân thị sẽ có thêm ba nghìn mẫu đất.” Đại Trường Thu cúi đầu thật thấp, quỳ trên thảm nói:
“ Lam Điền có bao nhiêu dân hộ?”
Đại Trường Thu có tìm hiểu trước:” Một vạn một nghìn ba trăm bốn mươi mốt hộ.”
“ Dâng tấu cho bệ hạ, đất Quan Trung không phân phong, đó là tổ chế, xin bệ hạ dựa theo lệ, thu hồi đất phong của Lam Điền, sửa thành viên lâm hoàng gia.”
“ Vậy không thể có nhiều phong hộ được.”
“ Hừ, nếu ta sinh nam, đất phong tất nhiên càng lớn càng tốt, Lam Điền huyện không đủ thỏa mãn. Giờ đã là nữ, vậy buông tay cho rồi, đã lùi thì lùi tới cùng. Người khác còn bức bách, chớ trách A Kiều ta độc ác.”
Đại Trường Thu lấy từ trong lòng ra một hạt châu gỗ xuyên lụa, cung kính đặt trước mặt A Kiều:” Không phải thứ đáng tiền, là hạt châu lão nô khắc khi còn nhỏ, ở trên người mấy chục năm, có chút hiệu dụng bình an, để công chúa chơi vậy.”
“ Ngươi luôn có lòng nhất, vẫn còn nhớ khi ngươi mới tới Trường Môn cung, khi đó tính khí ta không tốt, toàn trách phạt ngươi vô lý.” A Kiều đưa tay còn rảnh cầm lấy hạt châu bóng loáng, nghĩ một lúc rồi nói:” Truyền lệnh, phàm người thuộc Trường Môn cung, bổng lộc gấp đôi, còn về ổn bà, đánh mười gậy, thưởng mười đĩnh hoàng kim.”
Thấy tâm kết của A Kiều đã được cởi bỏ, Đại Trường Thu mừng rỡ đứng dậy bái lạy:” Quý nhân anh minh.”
“ Chuyện nên làm thôi, đứa bé này sinh ra là phúc báu của ta rồi.”
Đại Trường Thu lùi ra ngoài, tới tuyên bố tin tức tốt lành cho đám cung nhân nơm nớp lo sợ suốt thời gian qua.
A Kiều cúi đầu nhìn nữ nhi vẫn còn đỏ hỏn nhăn nheo, khẽ nói:” Cũng tốt, con không phải là nam, mẫu thân được hưởng thụ những ngày thanh nhàn.”
Lưu Triệt thời gian qua vẫn ở Trường Môn cung, xử lý xong chính vụ liền ra ngoài ban công hóng gió, hứng thú nhìn cung vệ hành hình.
Đám ổn bà kia không khóc lóc sụt sùi như trước, giờ hớn hở nằm xuống đất đợi đánh đòn, cung vệ cũng chỉ đánh qua loa cho có rồi cho đám ổn bà đi.
Lưu Triệt nhìn rõ, ổn bà ăn đòn mà bước chân nhẹ như không, ôm cái bọc lớn toét miệng cười chào hỏi cung nhân qua lại.
Cung nhân cũng không còn mặt mũi sầu thảm nữa, ríu rít bàn tán, cuối cùng có chút không khí vui vẻ.
Lưu Triệt còn không hiểu A Kiều sao, sinh ra khuê nữ với nàng mà nói là đả kích trí mạng, không thể khôi phục bình thường trong thời gian ngắn được.
Cho nên Lưu Triệt tới phòng của A Kiều thấy nàng đang nằm trên giường bế con, mặt mày hiền hòa thủ thỉ những lời mà hắn nghe chẳng hiểu thì rất ngạc nhiên.
A Kiều đợi cho Lưu Triệt ngồi xuống giường mới vén tã chỉ mũi đứa bé, không hài lòng nói:” Mũi bị bè rồi.”
Lưu Triệt sờ mũi, tự tin nói:” Nó giống trẫm, không sao, nữ nhi của trẫm tướng mạo thế nào không quan trọng.”
A Kiều quắc mắt:” Sao lại không quan trọng, xinh đẹp một chút, phu thê chung sống tốt hơn. Thiếp mà không xinh đẹp thế này xem, bệ hạ sớm quên từ đời nào, đâu ra khuê nữ.”
“ Nàng nghĩ quá xa rồi.” Quả nhiên là A Kiều vẫn chưa hoàn toàn bình phục tâm thái bình thường, chỉ là Lưu Triệt không ngờ lại bị nàng lấy làm đối tượng phát tiết, liền nói lảng đi:” Nghe Đại Trường Thu bẩm báo, nàng bất mãn với đất phong của Lam Điền, nàng thấy nơi nào thì tốt?”
A Kiều quấn kín tã lại cho nữ nhi, vẫn chăm chú nhìn con:” Tổ huấn đã nói Quan Trung không phân phong thì bệ hạ cũng đừng mở ra tiền lệ này! Nữ hài tử đưa đi xa thì thiếp không yên tâm, nên muốn bệ hạ cho nó miếng đất ở Thượng Lâm Uyển?”
“ Nàng nghiêm túc chứ?” Lưu Triệt cẩn thận hỏi lại:
“ Tất nhiên, thiếp muốn lập nên một cái Phú Quý thành, tương lai con thiếp sẽ kế thừa cái thành này.”
Lưu Triệt nhìn A Kiều rất lâu mới nói:” Một trăm dặm được không?”
A Kiều lắc đầu:” Phải xem quy mô thành ra sao đã, ngoài thành không thể không có đất làm ruộng.”
Lưu Triệt nghe vậy không ngờ lại vui vẻ:” Tốt, trẫm thỏa mãn nàng một lần, có điều phong hiệu Lam Điềm công chúa không nên sửa.”
“ Tên còn quan trọng hơn phong hiệu, bệ hạ đặt đi, tên không hay là thiếp nổi giận đấy.” A Kiều ngồi dậy đặt con vào lòng Lưu Triệt:
Lưu Triệt tuy đã có hai nhi tử một nữ nhi, nhưng lần đầu tiên bế con, trẻ con rất phiền toái, bế càng không đơn giản, nó không thoải mái là khóc toáng lên, làm hắn luống cuống, A Kiều ở bên cười ngặt ngoẽo không thôi.
Đại Trường Thu buông thõng tay đứng sau màn nhìn thấy cảnh này thì lùi ra ngoài, mỉm cười nhẹ.
A Kiều trong thời gian ngắn trưởng thành thế này làm ông ta vui mừng lắm, bây giờ ông ta có thể khẳng định, cái tên A Kiều sẽ lưu truyền thiên cổ, tuy không phải hoàng hậu, nhưng chói mắt hơn rất cả hoàng hậu, vương hậu.
……………… …………….
Phú Quý trấn càng ngày càng phồn vinh, vẻn vẹn một năm thôi, nhân khẩu thường trú đã hơn bốn vạn người.
Tương ứng là khí chất của Đông Phương Sóc cũng có biến hóa lớn, trước kia cứ mở miệng ra là nói những lời cao ngạo tổn thương người khác, bây giờ lại hành sự trầm ổn, ít nói, nói là ắt vào trọng điểm.
Quan viên là một quần thể lớn, vì trong đó phần nhiều là người đọc sách, nên vòng tròn đó dễ sản sinh ra văn hóa của mình. Người mà hành vi không phù hợp với văn hóa quan viên không tổn tại được trong hoàn cảnh chung đó.
Cho dù là vị huyện lệnh cường thế như Ứng Tuyết Lâm, trải qua một phen lao ngục cũng thận trọng hơn.
Nay ở Phú Quý trấn, Đông Phương Sóc và Ứng Tuyết Lâm cộng tác quản lý thành trấn mới nổi này.
Ứng Tuyết Lâm sau đại chiến một trận với công chúa, quan viên của Dương Lăng ấp có cái nhìn khác với ông ta. Nếu không phải Đông Phương Sóc hết lời khuyên A Kiều xin người này tới thì giờ Ứng Tuyết Lâm ở nhà làm ruộng rồi.
Tước đoạt vũ đài của một người tài hoa là sự trừng phạt lớn nhất với người đó, vì thế khi tới Phú Quý trấn, Ứng Tuyết Lâm thu lại gai góc trước kia.
Có hai nhân vật như thế tọa trấn, thành trấn này muốn không phồn vinh cũng khó.
(*) Dịch xong chả hiểu A Kiều nhớ Vân Lang chỗ nào và vì sao?
Hôm nay dừng ở đây.