Hán Hương ( Dịch Full )

Chương 470 - Q3 - Chương 091: Học Đường Và Thanh Lâu.

Q3 - Chương 091: Học đường và thanh lâu. Q3 - Chương 091: Học đường và thanh lâu.

Lúc cỏ cây hổi sinh là lúc Thượng Lâm Uyển đẹp nhất, một cái đình cỏ, hai chén rượu nhạt, vài món ăn đạm bạc, làm sầu biệt ly thêm đậm.

Đông Phương Sóc nâng bầu rượu, rót cho Ứng Tuyết Lâm một chén:” Chuyến này đi Tần Lĩnh nguy cơ trùng trùng, Tuyết Lâm huynh bảo trọng.”

Ứng Tuyết Lâm nâng chén uống cạn, chắp tay đáp lễ:” Mạn Thiến huynh không cần quá lo, Phú Quý huyện ta chiêu nạp dã nhân đã truyền khắp Quan Trung, ta vào Tần Lĩnh là mưu phúc cho dã nhân, không có ác ý, sợ gì nguy hiểm. Ngược lại Phú Quý huyện mới là nơi nguy cơ trùng trùng, ai cũng cho đây là miếng thịt mỡ béo bở, muốn và vào miệng cho nhanh, Mạn Thiến huynh không thể không phòng.”

Đông Phương Sóc gật đầu:” Phú Quý huyện chẳng phải là bãi săn của đám quyền quý, mà là nơi an trí lưu dân, có A Kiều quý nhân ở đây, chưa tới lượt quyền quý lộng hành.”

Ứng Tuyết Lâm đứng dậy, chắp tay sau lưng nhìn cỏ cây tươi tốt bên ngoài:” Thời tiết tươi đẹp thế này, chính là lúc bách tính hoan ca làm việc, dưới càn khôn lồng lộng nên có một nơi cực lạc, dù là nhỏ thôi, cũng khiến lòng người còn hi vọng. Ứng Tuyết Lâm này tuy bất tài, nguyện ý vào mang hoang cứu dã nhân khỏi miệng hổ, để an cư lạc nghiệp.”

“ Đâu là mãnh hổ, khiến bách tính trốn sâu thâm sơn, thà làm bạn với dã thú chứ không muốn chung sống với người? Mạn Thiến huynh, con đường trước mắt còn xa, cùng nhau cố gắng.”

Đông Phương Sóc lớn tiếng đáp:” Thiên tử cho rằng di dời người giàu tới kinh sư, khiến kinh sư thêm giàu có, nào biết dân không đất càng khó chiếu cố, khác nào lấy hộp mà bỏ lại ngọc. Đất không người, người không đất đều không thể.”

“ Được, ta mau mau tới Tần Lĩnh chiêu nạp dã nhân, an bài vào nơi còn trống của Phú Quý huyện, lấp kín cả huyện, khiến đám quyền quý không chen vào được. Ha ha ha, Mạn Thiến huynh, mỗ đi đây.” Ứng Tuyết Lâm ném chén rượu đi, ngồi lên lưng lừa, dẫn theo sáu tòng nhân nha dịch vũ trang, men theo con đường nhỏ người vác than dẫm thành, đi vào núi xanh thấp thoáng phương xa.

Phú Quý trấn không hoan nghênh phú nhân.

Có Trường Môn cung, Trưởng công chúa, Vân thị tài trợ, không lo không có tài chính khai thác tiền kỳ, nếu để đám hào môn đại hộ tràn vào, chỉ mang tới hỗn loạn không cần thiết.

Từ khi Lam Điền công chúa ra đời, A Kiều bỏ thu lợi ngoài Thượng Lâm Uyển, toàn lực kinh doanh Phú Quý trấn.

Điều này Ưng Tuyết Lâm không biết, chỉ có Đông Phương Sóc mới biết Phú Quý thành mà Vân Lang miêu tả cho A Kiều hùng vĩ cỡ nào.

Mấy năm qua Đông Phương Sóc khổ tâm nghiên cứu quốc sách, phát hiện vô số điều bất ổn, hắn từng dâng vạn ngôn thư, nhưng như đá chìm đáy biển, lòng nguội lạnh chán nản.

Đến khi hắn từ tay A Kiều có được quy hoạch năm năm của Phú Quý trấn, đọc xong như được chí bảo, thế đem bản vẽ trên tấm lụa trắng biến thành thành trì thực sự.

Có vũ đài Phú Quý trấn, bao u uất bất mãn của Đông Phương Sóc bị quét sạch, hắn tin, một tỏa thành nhất định dựng lên trên tay mình.

Tiễn Ứng Tuyết Lâm đi rồi, Đông Phương Sóc trở về Phú Quý trấn.

Mặc dù đã khai xuân, nhu cầu của mọi người với than đá đã giảm mạnh, nhưng nhu cầu của vô số công xưởng với than đá lại cực thịnh, vì thế mua bán than không giảm mà còn tăng mấy phần.

Hiện giờ mua bán than vẫn là sản nghiệp lớn, cả chợ tây là thiên hạ của người mua bán than, thêm vào sản nghiệp liên quan đồ sắt, đồ đồng, cửa hiệu đã kéo dài tới vùng hoang dã.

Ở Phú Quý trấn hiện làm không hết việc, chở đá trải đường, xây dựng máng nước uống tới từng nhà, đào kênh ngầm thông tới Vị Thủy, đều cần rất nhiều dân phu để hoàn thành.

Vì thế nhân thủ thành trở ngại cho sự phát triển của Phú Quý trấn.

Trong trấn dù phụ nhân cũng chẳng nhàn nhã, Trường Môn cung, Vân thị đều có xưởng tằm lớn, riêng hai nơi này đã thu nạp tám thành dân phụ rồi.

Nhìn người đi đường vội vã đi qua bên cạnh, Đông Phương Sóc dễ dàng phân biệt người bản địa và khách thương.

Cuối đường có tiếng chiêng la vang lừng, Đông Phương sóng nhíu mày gọi tòng lại tới hỏi:” Vì sao còn có thanh lâu khai nghiệp ở Phú Quý Trấn?”

Tòng lại khó xử:” Người của Quán Đào công chúa, tiểu nhân tới cửa nói rồi, cũng hạ lệnh cấm chỉ, người ta không để ý, chẳng thể làm gì.”

Đông Phương Sóc nghe nói là sản nghiệp của Quán Đào công chúa thì bật cười, Phú Quý trấn là nơi an thân lập mệnh của A Kiều, phàm là người gây tổn hại tới nơi này, A Kiều không nể mặt ai cả.

Vì giữ dân phong thuần phác, Phú Quý trấn không cho phép thanh lâu đổ trường xuất hiện, đây là cấm lệnh.

Đông Phương Sóc mỉm cười nhìn tòa Như Ý Lâu ba tầng trước mắt được trang tri vô cùng hoa lệ, rất hài lòng.

Mấy năm qua Quán Đào mở ở Trường An hai mấy thanh lâu, cái nào cũng mang lại lợi ích cực lớn, tất nhiên không chịu bỏ qua vùng đất đang phát triển thịnh vượng này.

Đông Phương Sóc tới, quản sự thanh lâu lập tức cười tít mắt đi tới đón, chắp tay hỏi:” Huyện tôn tới uống chén rượu sao?”

Người này là một yết giá của Quán Đào, luận về quan chức thì còn hơn Đông Phương Sóc, vì thế thái độ cũng chẳng thể nói là tôn kích, có phần tùy tiện.

Đông Phương Sóc không để ý tới lời của hắn, vẫn ngẩng đầu nhìn lầu các vừa mới xây xong, còn phát tán mùi sơn, gật gù tán thưởng:” Không ngờ Trưởng công chúa lại xây một tòa học đường tốt thế này, thật nằm ngoài dự liệu của mỗ.

Nụ cười trên mặt quản sự tắt ngay, nói từng chữ một:” Đây là một hoa lâu, không phải học đường, công chúa điện hạ chỉ học theo chuyện cũ của Quản Trọng, phồn vinh Phú Quý trấn, là chuyện thiện.”

Đông Phương Sóc vẫn cười như chẳng nghe thấy hắn nói gì:” Ha ha ha, nếu nói tòa học đường này có chỗ nào không tốt thì chỉ có hai chữ Như Ý mà thôi, mỗ cho rằng những cái tên như Minh Tâm hay Dưỡng Đức càng hợp hơn, học tập là chuyện vất vả, làm gì Như Ý được.”

Quản sự đã hiểu Đông Phương Sóc tới với ý đồ bất thiện, lạnh lùng nói:” Huyện tôn định gây khó dễ cho Trưởng công chúa sao?”

Đông Phương Sóc liên tục xua tay:” Nào dám, nào dám, Trưởng công chúa đã xây học đường xong, mai bản huyện lệnh toàn bộ đồng tử dưới tám tuổi nghe lệnh, cùng cảm tạ Trưởng công chúa vì học tử xây lầu, đồng thời còn lập bia, ghi nhớ thiện ý của công chúa.”

Có thể nói Quản Trọng là thủy tổ của thanh lâu.

Tuy trước đó thanh lâu sớm tồn tại, nó là một cái nghề rất cổ xưa, nghìn năm qua chưa bao giờ đoạn tuyệt, theo lý mà nói thứ tồn tại là thứ hợp lý. Chỉ là khi Quản Trọng dùng danh nghĩa chính quyền mở thanh lâu khắp nơi, nước Tề cường thịnh cũng chẳng còn sức đánh lên phía bắc nữa.

Chuyện làm hỏng lề thói không phải là nói chơi, nó gây tổn thương cho một người không phải lớn, nhưng với quốc gia mà nói nó là sự thối nát từ gốc rễ, một khi đã tạo thành thói quen thì không còn thuốc cứu nữa.

Sự nghiệp mới bắt đầu là lúc người người hướng tới, khắp nơi đua tranh, nếu bên cạnh suốt ngày là lời thỏ thẻ êm ái, còn mấy ai chịu được tịch mịch tiếp tục phấn đấu.

Học đường thì khác, khi mọi người vất vả vội vàng làm lụng, đột nhiên nghe tiếng trẻ con đọc sách vang vang, dù mệt mỏi cũng sinh ra vài phần sức lực.

Quán Đào thật đúng là đồ ngu xuẩn.

Nhà quyền quý ở Trường An nhiều như lông trâu, dám làm càn ở Phú Quý trấn chỉ có Quán Đào. Có lẽ là vì lần trước Quán Đào muốn chiếm phần than đá, A Kiều đồng ý quá nhanh làm bà ta nhầm, cho rằng A Kiều vẫn tôn kính mình, cho phép bà ta thích làm gì thì làm.

Chỉ qua một đêm Như Ý lâu oanh yến bất tuyệt bên tai thành học đường Minh Đức trang nghiêm.

Cái tên quản sự bị treo trên cột trước Như Ý lâu cả đêm rồi, dù là ai cổ bị buộc đá treo ngược cả đêm thì cũng thành cỗ thi thể thôi.

Đây rõ ràng ngang nhiên dùng tư hình, Đông Phương Sóc sau khi thỉnh giáo Đại Trường Thu, ngay trong đêm viết tấu chương đàn hặc A Kiều ngang ngược, tự ý dùng hình giết người.

Hoàng đế phản ứng rất nhanh, trời sáng một ý chỉ trách mắng mang tới chỗ Quán Đào, thế là Quán Đào vội nói vốn định mở học đường ở Phú Quý trấn, là tên quản sự kia lộng hành, biến học đường thành thanh lâu, còn hứa quyên trăm vạn tiền, một nghìn đảm lương để hỗ trợ học đường.

Có Quán Đào đi đầu, quyền quý trong thành đều khảng khái mở hầu bao, thế là Đông Phương Sóc thu được số tiền lương đủ nhu cầu mười năm của học đường.

“ Đây là điều tất nhiên, mẹ nàng vốn là người hồ đồ, trước kia có Đậu thái hậu nên không ai dám lợi dụng bà ấy.” Lưu Triệt đặt bút đỏ xuống an ủi A Kiều:

A Kiều cũng không kích động lắm, nàng đã quá thất vọng về mẹ mình:” Tóm lại cho bà ấy miếng cơm phú quý là được.”

“ Phú quý phải tương ứng với tài năng thì mới bình an vô sự được, lập quốc trăm năm, nhiều người quen hưởng thụ phú quý mà quên đi gian khổ của tổ tiên rồi, phải chỉnh đốn một phen mới được.”

“ Chớ nên uốn nắn quá mức, vì bọn họ vô năng nên mới bám chặt lấy hoàng thật kiếm miếng cơm phú quý. Thiếp thân trước kia không hiểu suy nghĩ này, giờ muốn để lại gì đó cho con, mới phát hiện đây cũng là một môn học vấn, không đơn giản một hai lời là chặn được ...” A Kiều thở dài:

“ Để xem xem.” Lưu Triệt cầm bút lên, kết thúc cuộc thảo luận này:

(*)Tề Hoàn Công muốn binh lực nước Tề hùng mạnh để xưng bá thiên hạ. Quản Trọng bèn tổ chức trên 700 thanh lâu, lấy nguồn lợi nhuận đó tân trang binh lực, đây là ghi chép sớm nhất về nghề lấy lỗ làm lãi trên lịch sử TQ.

Bình Luận (0)
Comment