Đi đêm lắm cũng có ngày gặp ma, câu này dùng cho Kỵ đô úy rất chính xác.
Khi Hoắc Khứ Bệnh đang trắng trợn cướp bóc sứ giả nước Thả Mạt, thám báo toàn thân đẫm máu từ xa phóng như bay tới:” Hung Nô tới rồi, số lượng không rõ ...”
Vân Lang lập tức gõ chiêng, Hoắc Khứ Bệnh đang chiến đấu say máu nhíu mày nhìn hậu đội, phát hiện đại kỳ thúc giục lập tức rời chiến trường, cùng lúc sứ giả Thả Mạt đang thoi thóp lại phát cuồng phản kích.
Hai hồi tù và dài vang lên, quân Hán đồng loạt đưa tay che mắt, đồng thời chiến mã xoay ngang cũng chuyển hướng thẳng về phía trước. Liên quân Hung Nô, Thả Mạt định thừa cơ thì mưa tên ào ạt từ trên trời trút xuống ...
Hoắc Khứ Bệnh lui về chưa kịp hỏi Vân Lang thì đã ngay lập tức hạ lệnh toàn quân rút lui bỏ lại toàn bộ quân nhu trở về thành mới là ưu tiên hàng đầu, vì chân trời đã xuất hiện một đường màu đen trải dài.
Đội ngũ năm trăm người trên thảo nguyên đối diện với đại đội Hung Nô là chuốc lấy cái chết.
Chạy như điên nửa canh giờ, Hoắc Khứ Bệnh lại đột nhiên hạ lệnh rẽ về phía đông, đây không phải là đường về Thụ Hàng thành, Vân Lang tuy thấy làm thế không ổn, nhưng y không phản đối, tin rằng hành động của hắn có cân nhắc kỹ càng.
Thám báo liên tục truyền tin, Hoắc Khứ Bệnh cũng thay đổi phương hướng ba lần,
Một lần nguy hiểm nhất là cách đội ngũ chặn đường của Hung Nô có một dặm, khiến Vân Lang nhận ra sự xảo quyệt của Hung Nô, chúng phái đi đội ngũ nhỏ trước khí kéo đại quân tới.
Ngựa du xuân có lẽ biết tình thế không ổn, dốc sức chạy, cùng đội ngũ vượt qua bụi cỏ, vượt qua khe rãnh, chui vào rừng cây, trên người đã xuất hiện nhiều vết thương nhỏ, vẫn há miệng phóng về phía trước.
“ Đổi ngựa.”
Hoắc Khứ Bệnh hạ lệnh một tiếng, quân tốt nhảy sang chiến mã dự bị, Vân Lang cũng đổi sang con ngựa mận chín, động tác không chuẩn lắm, y va phải yên, đau tới tái mặt, cũng không có thời gian nghĩ xem mình có bị phế rồi hãy không.
“ Ta lo ở thành gặp chuyện.” Vân Lang nhịn đau đuổi kịp Hoắc Khứ Bệnh hét lớn:
“ Yên tâm, chúng không có thời gian.”
Đổi ngựa xong, tốc độ hành quân của Kỵ đô úy tăng vọt, thấy sắp cắt đuôi Hung Nô rồi, Hoắc Khứ Bệnh lại ra lệnh giảm tốc độ.
Từ nơi này về Thụ Hàng thành cưỡi ngựa nhanh nhất cũng cần hai ngày, với tốc độ hiện tại là ba ngày.
“ Người Hung Nô tới từ Hồn Tà vương bộ.”
Nghe giọng khẳng định của Hoắc Khứ Bệnh, Vân Lang nhổ cát trong mồm ra, hét lớn:” Hóa ra ngươi đi cướp bóc sứ giả để dụ Hồn Tà vương tới à? Tên khốn, ta biết ngươi đó điều dấu ta mà.”
“ Ha ha ha, ta cũng không dám chắc, ép Hồn Tà vương đánh một trận công thành chiến với chúng ta thôi.”
Suốt dọc đường mông không ngừng nảy lên nảy xuống trên mông ngựa, Vân Lang gần như không chịu nổi, hơn nữa tần suất đổi ngựa cũng ngày càng nhanh.
Chạy thêm liền bốn canh giờ nữa Hoắc Khứ Bệnh mới ghìm cương hạ lệnh nghỉ ngơi. Vân Lang chỉ thấy mắt mờ đi, tinh thần vừa thả lỏng liền từ trên lưng ngựa ngã xuống, cơn đau làm y tỉnh lại, hoặc là làm y suýt hôn mê, y không chắc nữa, chỉ biết bản thân nửa tỉnh nửa mê.
Bình thường luyện tập kỵ mã chỉ tham gia cho có, khi người khác sớm luyện tới vế đùi toàn vết chai, hai chân kiên định cong đi, da y vẫn mềm như da xử nữ, lần này chắc chắn là be bét máu rồi.
Thân là quân tư mã, Vân Lang lúc này chỉ có thể quan tâm tới thể lực và sĩ khí của quân sĩ. Vì thế gian nan đứng dậy, dù hai chân đau tới mức mất tri giác, dù sao khóc thì cũng đau nên y vẫn mỉm cười đi hỏi thăm quân tốt, truyền cho họ niềm tin tất thắng.
Hoắc Khứ Bệnh, Lý Cảm, Triệu Phá Nô tụ tập thảo luận, Vân Lang hạ lệnh đốt lửa, dù là một bát canh nóng thôi cũng là an ủi lớn cho quân sĩ mệt mỏi.
Ý chí vào lúc này vô cùng quan trọng.
Đại đa số quân sĩ nằm xuống đất, phía dưới trải tấm thảm mỏng, chỉ vài nhịp hô hấp đã có tiếng ngáy nối nhau vang lên.
Vân Lang gian nan mang một nồi canh tới chỗ đám Hoắc Khứ Bệnh, chỉ cần thả bánh vào là có bát canh thịt nóng hổi ăn no bụng.
Triệu Phá Nô cầm một cái que vạch vài đường trên đất:” Nơi này có khe núi kín, chúng ta nên phái ít tinh nhuệ tập kích, cho Hung Nô có cố kỵ, không dám toàn lực truy đuổi nữa.”
“ Không.” Hoắc Khứ Bệnh phủ quyết ngay:” Đừng xem thường địch, chúng có lẽ đã nắm được nhân số của chúng ta rồi, chia quân lúc này chỉ uổng mạng huynh đệ thôi, không cản bước chúng được đâu. Vẫn nên dùng tốc độ nhanh nhất về thành.”
“ Bây giờ chớ nên nghĩ nhiều, ăn no, chợp mắt phục hồi chút thể lực, theo lộ tuyến hành quân vừa định ra mà làm, chúng ta sẽ đi suốt đêm.”
Lý Cảm không nói gì hết, ăn như chết đói một hồi, chùi miệng qua loa rồi nằm tại chỗ ngủ luôn.
Vân Lang vốn mệt mỏi cực độ, nhìn thấy ba người kia đều lăn ra ngủ rồi, đành đổ bình nước lên mặt, lấy tinh thần canh gác.
Kỵ binh chạy hết tốc lực liền bốn canh giờ là cơn ác mộng, cho dù người Hung Nô từ nhỏ sống trên lưng ngựa cũng không thể làm tốt hơn, dù sao ngựa không phải là cỗ máy, lại không có móng ngựa như quân Hán.
Một người hai ngựa chỉ có thể dùng cho nhóm quân nhỏ như Kỵ đô úy, nếu trang bị quy mô lớn, dù là người Hung Nô cũng không thể.
Mục dân chủ yếu là nuôi cừu dê chứ không phải là ngựa, cũng không phải là tất cả mục dân đều có chiến mã mà cưỡi, những con ngựa tốt nhất phải phân phối cho chiến sĩ dũng mãnh nhất.
Cho dù là thế người Hung Nô vẫn bám sát không rời.
Vân Lang không phải chẳng học được gì trên thảo nguyên, dù mệt tới không đứng vững, dù mỗi bước chân làm da thịt cọ vào nhau đau thấu tim, y vẫn cắn răng chải lông cho ngựa. Hành động này không chỉ giúp nó thân thiết hơn với chủ, càng khiến chiến mã thả lỏng, nhìn chúng thoải mái ăn cỏ, tâm tình Vân Lang cũng tốt hơn nhiều.
Tất nhiên là thế, trên thảo nguyên chẳng có chỗ dựa nào tin cậy hơn chúng.
Đang lơ mơ làng màng, lại thấy thám báo từ xa từ xa chạy tới, Vân Lang vỗ vai truyền lệnh binh ngủ gật bên cạnh:” Gõ chiêng, đừng ngủ nữa.”
Mỗi lần lên ngựa lại gian nan hơn lần trước, người Hung Nô ở ngay sau lưng rồi, toàn quân lại lần nữa lên đường.
Hoắc Khứ Bệnh đi trước, Lý Cảm ở giữa, Triệu Phá Nô cuối cùng, còn về phần Vân Lang sớm chạy lên trên cùng rồi, hiện giờ mà cũng vẫn đi sau như hành quân thì lưng lúc nào cũng lạnh toát.
Miệt mài đi tới khi mặt trời lặn xuống vẫn không được nghỉ, mặt trăng treo giữa trời, đêm khuya chỉ còn tiếng vó ngựa, tiếng thở phì phò từ mũi chúng phun ra, không có tạp âm nào khác.
Hình như còn có tiếng sói tru, chỉ là lúc này thính lực Vân Lang không còn tốt nữa, hai tai y sớm bùng nhùng rồi, phía trước đen xì xì, sau lưng có ánh đỏ sậm rực nửa bầu trời, đó là đuốc của người Hung Nô, y chẳng miêu tả nổi cảm thụ của mình nữa.
Đi trong đội ngũ, chiến mã không cần điều khiển, tự động theo đội tiến lên.