Khi trời sáng bọn họ liền nhìn thấy Đại Hà.
Vân lang cực kỳ hoài niệm số thuyền ở nhà, nếu như có thuyền, y có thể lên thuyền ở đây, sau đó ngủ một giấc là thuận dòng về Thụ Hàng thành.
Chiến mã tới bên sông ra sức uống nước, thám mã báo, người Hung Nô đã dừng truy kích, cắm trại cách đó sáu mươi dặm.
Cả đêm không ngủ, trước đó lại tham gia một cuộc quyết chiến mà Hoắc Khứ Bệnh chẳng ảnh hưởng gì, nhanh nhẹn nhảy lên chiến mã, phất tay dẫn đại quân men theo sông đi về hạ du.
Phong hỏa đài đã đốt lên, quân tốt gác bên sông cũng về thành, cột khói đen xì bốc cao nối nhau dẫn thẳng tới Thụ Hàng thành.
Vân Lang tiếc nuối nhìn đất đai đã được cày bừa:” Kế hoạch trồng trọt quý này hỏng rồi.”
Triệu Phá Nô đi tới nói vào:” Mùa xuân không chỉ có nông canh mà với Hung Nô cũng rất quan trọng, bò dê trâu ngựa phải vỗ béo lại, phải chuẩn bị phối giống, một khi bỏ qua thì tổn thất thu hoạch một hai năm, có câu một quý hoang phế, năm quý bù đắp.”
Vân Lang hứng thú với chủ đề này hơn hẳn:” Vậy hẳn chiến ý của Hồn Tà vương cũng không cao.”
“ Mạt tướng cũng nghĩ thế, thời điểm này chẳng ai muốn rời đàn gia súc của mình đi đánh trận hết, đoán chừng Hồn Tà vương định một trận công thành, thế nên mới dùng nhiều tướng sĩ như vậy.”
Hoắc Khứ Bệnh quay sang dặn:” Lời này chớ nói với tướng sĩ.”
Bất tri bất giác Thụ Hàng thành đã trong tầm mắt, cờ bay phất phới trên tường, khi tướng sĩ Kỵ đô úy xuất hiện trong tầm nhìn quân sĩ trên thành, tức thì có tiếng trống truyền tới.
Tạ Ninh dương dương đắc ý cầm kiếm đứng trên cổng thành quát:” Tướng tới là ai báo danh.”
Ngay cả người vốn tương đối lành tính như Lý Cảm, bị chuyến hành quân dày vò kiệt sức cũng rống lên:” Báo danh con mẹ ngươi, mau mở cổng thành cho gia gia.”
Tạ Ninh trịnh trọng phất cờ, sau đó cầu treo nặng nề hạ xuống, một đội quân tốt từ cổng thành ùa ra, dọn dẹp đường cho đội ngũ.
Trong ở dưới thành không ngờ có rất nhiều thi thể, nhìn không giống người Hung Nô ...
“ Khi Quách Giải dẫn dã nhân về thành thì lang yên nổi lên, đám dã nhân đó liền bạo động, mạt tướng phối hợp với hắn giết chết hết.” Tạ Ninh giải thích:
“ Dọn thi thể đi, không được để người trong thành nhìn thấy nhiều thi thể người Khương như thế, nếu không sẽ rất bất lợi.” Vân Lang ra lệnh rồi theo đội ngũ vào thành:
Tàn bạo là một loại thủ đoạn, nhưng không thể biến thành chuyện thường, càng không thể làm một cách công khai được.
Quay về phòng, Vân Lang khoan khoái nằm thẳng cẳng trên giường, tiếp nhận trị liệu của Tô Trĩ, dù vị trí bị thương khá nhạy cảm, nhưng Tô Trĩ giờ đã là y sinh hợp cách, nếu bình thường tiếp xúc thế này, nàng tất nhiên sẽ xấu hổ.
Khi nàng đứng ở lập trường y giả thì không xấu hổ gì nữa, thuần thục xử lý chỗ da bị cọ xát làm nát, dùng nước rửa vết thương, loại thương tích này không băng bó được, phải để lộ ra ngoài không khí, cho nó mau khô rồi đóng vảy.
“ Không được đắp chăn lên.” Tô Trĩ nghiêm giọng dặn:” Hung Nô không tới, huynh ngoan ngoãn nằm đó đi.”
“ Muội nói Hung Nô không tới à?”
Chỉ có hai người thì không hề gì, nhưng khi thấy Lưu Nhị thập thò ở cửa, Tô Trĩ mặt đò bừng, bê cái hộp đủ loại lọ lớn lọ nhỏ chạy mất, chẳng trả lời Vân Lang.
Vân Lang cười méo miệng, y đang vừa đau vừa mệt, lúc này làm gì có tâm trí nào nghĩ linh tinh, cũng chẳng có sức.
“ Gia chủ, Hung Nô không có động tĩnh gì, tướng quân đã phái thám báo giám thị nghiêm ngặt rồi, người yên tâm dưỡng thương.” Lưu Nhị rất thích nhìn Tô Trĩ mỗi lần mặt đỏ bừng bừng từ phòng Vân Lang đi ra, vì điều đó chứng tỏ sắp có thêm một nữ chủ nhân rồi:
Khi gia tộc lớn hơn, gia chủ mới mở rộng gia thần, ông ta cũng muốn thành gia thần như Lưu Bà, Lương Ông, chứ không chỉ là đầu mục gia tướng.
“ Gọi thêm vài người tới đây, khiêng ta lên tường thành.”
Cho dù Vân Lang đã díp mắt lại, lúc này thấy ở trên tường thành ngủ tốt hơn là ngủ trên giường.
Lưu Nhị cẩn thận bế Vân Lang đặt lên ghế, sau đó bốn gia tướng cùng khiêng y lên tường thành.
Hoắc Khứ Bệnh ngồi uy phong giữ thành lâu, đầu dựa vào lưng ghế nhưng không ngủ, hai mắt nhìn về phía trước, thấy Vân Lang tới, cười nói:” Người ta khôn lắm, không mắc lừa.”
Vân Lang quay đầu nhìn vùng đất trống trải:” Hợp lý thôi, người Hung Nô không có thói quen liều mạng với chúng ta dưới thành trì, tình hình trong thành thế nào, còn ổn định chứ?”
“ Người Khương nghe nói Hung Nô tới, rất nhiều người mang theo bò dê quy thuận, người trong thành rất bất an.” Hoắc Khứ Bệnh hừ mũi một tiếng:” Ngu xuẩn!”
Vân Lang thống khổ đấm đầu:” Ngươi là tên khốn, không nói cho ta trước, quá sớm, thực hiện kế hoạch này còn quá sớm. Cho ta thêm một năm tuyệt đối không xảy ra chuyện này, xem ra người Hung Nô có nhân tuyển công thành rồi đây.”
“ Đúng thế, người Khương cho rằng có thể mượn sức Hung Nô đuổi chúng ta đi, bọn họ sẽ lại sở hữu mảnh đất này, chẳng hiểu nghĩ gì.” Hoắc Khứ Bệnh gằn giọng:” Kế xua hổ nuốt sói không phải dễ chơi, người Khương chuyến này tổn thương nguyên khí lớn, chúng ta quá nhân từ rồi, chúng nghĩ bình an hiện giờ là dễ dàng có được. Thôi đừng nhăn nhó nữa, ngươi định đối phó với người trong thành ra sao? “
Vân Lang bóp trán ép đầu óc kháng cự lại mệt mỏi:” Ngày đầu thủ thành mang mười người lên chiến trường, cứ ba ngày tăng gấp đôi nhân thủ, đoán chừng mười ngày sẽ có người Khương giúp chúng ta thủ thành thôi.”
Hoắc Khứ Bệnh ngửa mặt cười:” Đây là lý do ta thích chiến trường, dù có mâu thuẫn lớn bằng trời, cùng nhau đánh địch một trận là tiêu tan hết.”
Vân Lang không nói chuyện nữa, có người lo lắng giúp rồi, tất nhiên mình có thể lười, sai gia tướng khiêng về, chưa xuống thành đã ngủ say tít thò lò.
Liền ba ngày người Hung Nô vẫn án binh bất động, nhưng tin tức truyền tới ngày một tệ, lượng lớn người Khương mang theo bò dê tới quân doanh Hung Nô, chi viện chủ nhân cũ.
Không khí trong thành không tốt, dù là phụ nhân hay tới quân doanh học đan cũng không thấy đâu, người đi đường nhìn quân Hán bắt đầu có sự thù hận.
“ Người Hung Nô tới không phải giúp các ngươi, mà là để giết các ngươi, như trước kia chúng vẫn hay tới cướp phá giết chóc. Tướng quân có lệnh, các ngươi được chọn một số người lên tường thành xem tình hình thực tế, đừng để bị người Hung Nô lừa, càng đừng để bị chúng lợi dụng.”
“ Tộc nhân ở ngoài thành của các ngươi bị cướp hết bò dê rồi, thê nữ thành tài sản của Hung Nô, các ngươi nhớ lại tướng quân đối xử với các ngươi ra sao, người Hung Nô trước kia đối xử với các ngươi thế nào.”
“ Các ngươi không tin thì lên tường thành mà xem tộc nhân của các ngươi bị người Hung Nô ép công thành thế nào. Hồn Tà vương đã hạ lệnh đồ thành rồi, các ngươi tự đi mà nhìn, tự cho mình cơ hội không làm kẻ ngốc.”
Tư lại cầm mõ gỗ vừa gõ vừa đứng ở đầu đường trống không nói đi nói lại, hắn không biết làm thế có ích gì không, chỉ biết quân lệnh như thế thì phải làm theo.