Hán Hương ( Dịch Full )

Chương 473 - Q3 - Chương 094: Tâm Lý Chiến.

Q3 - Chương 094: Tâm lý chiến. Q3 - Chương 094: Tâm lý chiến.

“ Chẳng có tác dụng gì cả.” Lý Cảm đi tuần thành trở về, thở dài nói với Vân Lang, giờ các tướng lĩnh đều chuyển lên thành ở, sẵn sàng đón địch, địch ở đây cả trong lẫn ngoài:

Vân Lang vẫn bình tĩnh:” Bây giờ tất nhiên không có tác dụng, đợi họ họ chứng kiến người Hung Nô xua người Khương tấn công ra sao sẽ nhớ lại những lời này.”

Triệu Phá Nô đấm bàn:” Trước kia mạt tướng từng bị Hung Nô bắt, sử dụng như nô lệ lùa lên chiến trường, chỉ có gậy gỗ, khiên gỗ, tác dụng duy nhất là tiêu hao cung tiễn của địch, tới giờ vẫn không hiểu vì sao sống được ...”

Lý Cảm có chút lo lắng:” A Lang, nếu chúng ta giết người Khương quá thảm liệu người trong thành có bất mãn không? E phản tác dụng.”

“ Bởi thế trước khi hạ lệnh tấn công thì phải khuyên nhủ bọn họ nên quay lại, đừng công thành, nếu không chỉ có một con đường chết thôi.”

Triệu Phá Nô nhìn Vân Lang như nhìn kẻ ngốc:” Tư mã, sau lưng họ có đội chấp pháp uy hiếp, không tiến là chết, nói thế không tác dụng đâu, nên lùa hết người Khương vào một chỗ, phái quân canh gác, kẻ nào có ý đồ làm loạn là giết ngay, giết nhiều là ngoan ngoãn thôi, chúng ta cứ làm thế cho gọn.”

Tên này từ lúc vào trong quân lập không ít chiến tích, quen thói ngông nghênh, xem thường người không bao giờ tham gia chiến đấu như Vân Lang, Tào Tương. Vân Lang luôn biết điều ấy, thái độ hắn ra sao không quan trọng, nhưng không cho phép hắn thách thức quân lệnh, trừng mắt:” Lão tử bảo thì ngươi làm đi, chớ lắm lời.”

Triệu Phá Nô không nói nữa, nhưng nhìn mặt là thấy rõ hắn không phục.

Đất đai đã hoàn toàn hồi sinh, cỏ xanh ngoi lên khỏi mặt đất, xanh lướt lay động theo gió xuân, chim én liệng thấp qua những ngọn đồi, thúc giục những người lười biếng đã tới lúc gieo hạt.

Đáng tiếc trong cảnh xuân tươi đẹp ấy lại có những cột khói đen bốc lên, sau đó là người Hung No dần dần xuất hiện ở đường chân trời, lúc này ngay cả người vững vàng nhất là Hoắc Khứ Bệnh cũng phải đứng dậy, tay bám chặt gờ tường thành nhìn thẳng về phía trước.

“ Người Khương còn đông thế này sao?” Vân Lang hít sâu một hơi:

“ Có số ít người Để nữa.” Tạ Ninh cũng vài lần đi cướp bóc nên cũng nhận ra:

Đi ở trên cùng là từng hàng từng hàng người Khương, bọn họ cầm vũ khí kiên định tiến tới, như chiến sĩ kháng khái lên trận, chẳng giống bò dê bị người ta bức bách.

Mười người Khương đức cao vọng trọng đứng trên thành mặt mày kích động, mắt ngạo nghễ nhìn quân Hán.

Hoắc Khứ Bệnh ghét nhất là trước khi chiến đấu còn phải nói một đống lời thừa thãi, ở mặt này biểu hiện của hắn càng giống người Hung Nô, đích thân điều khiển nỏ, bắn nát xác tên sứ giả lải nhải ngoài thành.

Thế là tiếp đó nghe thấy một tiếng hô lớn bên ngoài:” Đánh vào thành, giết hết tất cả.”

Hoắc Khứ Bệnh cũng vung tay hô lên:” Giết, chó gà cũng không tha cho lão tử.”

Động viên sĩ khí đó ngắn gọn và hiệu quả, quân tốt trên tường thành nối nhau hô vang, đặc biệt Triệu Phá Nô hai tay giơ vũ khí như giơ lên hạ xuống như làm hoạt náo viên:” Giết ! Giết ! Giết!”

Một ông già người Khương nhìn lực lượng hai bên cười nhạt:” Các ngươi không có đường sống nào hết.”

Tình hình hoàn toàn không như dự tính, những lời lẽ chuẩn bị trước thành vô nghĩa, Vân Lang đành ứng phó tại chỗ:” Các ngươi không nhìn thấy mấy ngày qua bọn ta đã đem lương thảo chuyển ra sông rồi sao?”

Ông già người Khương cười nhạo:” Các ngươi tất nhiên là phải chạy rồi.”

Vân Lang cười càng thêm vui vẻ:” Ha ha ha, bọn ta sẽ chống cự một phen, nếu chẳng may không chống nổi đành toàn quân lên bè xuôi dòng mà đi, đợi người Hung Nô vào thành giết sạch các ngươi, bọn ta sẽ quay lại. Ông cũng hiểu đấy, người Hung Nô không thủ thành, sớm muộn cũng đi, thành trì lại là của bọn ta chẳng có gì thay đổi hết, ha ha ha.”

Ông già đó tái mặt, nắm chặt tay quát:” Ngươi không sợ bọn ta tạo phản sao?”

“ Người Hung Nô nghĩ các ngươi đã hàng Đại Hán, người Khương ngoài kia cho rằng các ngươi vứt bỏ họ, giờ bọn ta là người duy nhất bảo vệ các ngươi. Tạo phản à? Các ngươi muốn chết nhanh hơn sao, đứng đây căng mắt mà xem tộc nhân các ngươi công thành ra sao, xem xem họ có vì các ngươi là đồng tộc mà cho đường sống không?”

“ Hả, các ngươi làm gì thế, mau cởi xích ra.”

Đám người Khương biết chẳng lành định xuống thành, không ngờ phát hiện đã bị cố định vào tường thành.

Vân Lang thân thiết vỗ vai:” Nếu sau trận chiến còn sống, ta mời các ngươi uống rượu.”

Du kỵ Hung Nô chạy ngoài tầm tên bắn, thi thoảng lại phát ra một đợt tên, được đám người Khương reo hò hưởng ứng, khi sĩ khí lên cao nhất, người Khương bắt đầu tiến lên, không có bất kỳ ai cầm đao đứng sau lưng bọn họ, là họ tự nguyện tấn công.

“ Quách Giải, chuyện ngươi làm ngoài kia có vẻ quá đáng rồi đấy.” Vân Lang lạnh lùng nhìn Quách Giải làm hắn cúi đầu xuống, nếu không phải hắn khi đi bắt dã nhân, hành xử quá tàn nhẫn, làm sao có chuyện người Khương hận người Hán hơn cả Hung Nô đã dày vò bao nhiêu năm được:” Thứ ngu xuẩn, làm việc không nắm chừng mực, chỉ muốn sướng khoái, đó là lý do bao năm ngươi chỉ có thất bại.”

Nhưng giờ không phải lúc truy cứu nữa, Vân Lang gọi đám tư lại của Truy trọng doanh tới, dặn dò họ một lúc, sau đó những người này lập tức túa đi khắp các mặt thành.

“ Các huynh đệ người Khương, các ngươi hãy mau mau quay về đi, tướng quân nhà ta có lệnh, đều là người Khương, chúng ta không tự tàn sát nhau. Mau về đi, nếu tấn công thành các ngươi sẽ chết đấy.”

“ Huynh đệ người Khương, các ngươi quên sự tàn bạo của Hung Nô rồi hay sao, chúng là sói đói trên thảo nguyên, bọn chúng chỉ biết chiếm đoạt tất cả, theo bọn chúng không được tốt lành đâu. Mau mau đi đi, mùa xuân đã tới rồi, hãy ra thảo nguyên chăn thả, hãy tới nông điền canh tác, sống cuộc sống của mình, đây là cuộc chiến giữa Đại Hán và Hung Nô, không liên quan tới các ngươi, đừng xen vào mà gặp họa.”

“ Đi đi, đừng ép bọn họ thương tổn các ngươi. Đi đi, hãy nghĩ tới thê nhi, song thân của các ngươi .. Đi đi, bọn ta sẽ giúp các ngươi ngăn cản vó ngựa người Hung Nô.”

Bất kể là trên thành la hét thế nào, bước chân người Khương dưới thành hết sức kiên định, tựa hồ không có chút tác dụng nào, ngược lại khiến bọn họ thêm phẫn nộ, chửi bới lại quân Hán.

Đám tư lại vẫn la hét cật lực, chỉ là loa không hướng ra ngoài thành, mà chĩa vào trong thành.

“ Nghe muốn nôn.” Triệu Phá Nô bịt tai lại, tỏ ý khó chịu ra mặt:

Lý Cảm hừ một tiếng:” A Lang chưa bao giờ làm những việc vô nghĩa, có thể khiến người Khương trong thành an phận một chút, chướng tai chút có hề gì?”

Hoắc Khứ Bệnh chỉ nhìn chằm chằm vào cột mốc trên m ặt đất, khi người Khương bước qua cột mốc đầu tiên liền hạ lệnh truyền lệnh binh phất cờ.

Tạ Ninh nhận lệnh hô lớn:” Mốc thứ nhất, bắn nhanh, ba phát.”

Tên bay qua đầu Vân Lang, vẽ lên đường cong ưu mỹ, trút xuống đầu đội ngũ người Khương do thù hận tổ chức thành, lập tức có một mảng đổ rạp xuống, người Khương trên thành nhắm mắt không đành lòng nhìn.

Bình Luận (0)
Comment