Ba đợt tên vừa qua đi, để lại khoảng trống lớn ở phạm vi tên bao phủ, kỵ binh Hung Nô ào ào lao qua, tay chúng cầm những khúc gỗ to chặt cành dùng để làm thang, xếp thành đội ngũ chặt chẽ ùa tới tường thành.
Cùng lúc đó máy bắn đá đã sẵn sàng, khi người Hung Nô đặt thang vào tường thành chuẩn bị quay về thì bầu trời tối đi, hàng trăm tảng đá lớn từ trên trời mang theo tiếng gió rít rợn người ập xuống.
Những tảng đá này khi nằm bên sông được nước sống mài nhẵn mịn còn đáng yêu, khi nó rơi vào đầu không đáng yêu chút nào cả.
Người Khương kinh hoàng giơ thuẫn gỗ lên, nhưng ích gì đâu, cả người lẫn thuẫn đều nát bét tức thì, máu phọt lên tại chỗ thành màn sương đỏ ối, mỗi lần đá rơi xuống, mặt đất rung lên, lấy đi thêm một chút dũng khí của người Khương.
“ Không được lui, tấn công, leo lên thang tấn công ..” Bì tướng Hung Nô vung đao chém người Khương ở gần quát tháo:
Người Khương hoảng loạn như ruồi không đầu, chạy tán loạn khắp chiến trường, bị kỵ binh Hung Nô cuối quay lại, tuyệt vọng la hét tấn công.
Đội hình hoảng loạn như thế, lang nha tiễn rời rạc của người Khương bắn ra chẳng có sức uy hiếp nào, đa số trúng vào tường thành, số ít trúng vào giáp trụ quân Hán ngay cả vết xước cũng chẳng có.
“ A ... Mắt ta ...”
Người Khương vừa mới trèo lên thang thì có những cái bình vỡ tan trên đầu, một thứ bột màu trắng phủ xuống, mắt không khác gì trúng mỡ nóng, đưa tay dụi mắt tức thì ngã xuống, lôi theo cả đồng bạn ...
Máy ném đá đã nạp đạn xong, lại một trận mưa đá kinh hoàng làm rung chuyển mặt đất, người Hung Nô lẫn trong đám đông hỗn loạn quất roi quát: “ Đi nhanh, đi nhanh, tới dưới tường thành không sợ trúng đá nữa ...”
Lần đầu người Khương khí thế tự động tấn công, lần thứ hai bị xua lên trận bọn họ là hét che dấu sợ hãi, lần này bọn họ khóc lóc chạy tới ...
Cuộc chiến này với Vân Lang mà nói không có gì hay ho để xem, ngồi sau bức tường thuẫn do thân binh lập nên, mắt nhìn về phía trong thành, rất nhiều người Khương rời nhà, hoang mang đứng giữa đường, không biết phải làm gì.
“ Mười tên trên tường thành chết cả chưa?” Vân Lang hỏi Lưu Nhị:
Lưu Nhị chạy đi xem, về báo:” Có hai tên chưa đoạn khí, lão nô giúp chúng đi nốt quãng đường cuối rồi.”
Vân Lang cảm thán:” Bọn họ anh dũng chiến tử, thật đáng khâm phục, mau đưa xác xuống thành đi.”
Không lâu sau mười cỗ thi thể đặt chỉnh tề ở giữa khoảnh đất trống, thân thể bọn họ trúng vô số tên, nhưng không ai trong số bọn họ có vẻ sợ hãi, mặt mày vô cùng giận dữ.
Thấy một phụ nhân che miệng khóc, tư lại hỏi:” Có phải trượng phu của ngươi không?”
Phụ nhân đó lắc đầu.
“ Dù không phải thì cũng hãy nhớ kỹ những nam nhân này, họ vì bảo vệ các ngươi mà chết, tất cả các ngươi đều phải nhớ ơn họ. Bọn họ vốn chỉ lên tường thành quan chiến, không phải chiến đấu, nhưng chứng kiến sự hung bạo của Hung Nô, bọn họ đều dũng cảm xông lên, xem đi không có mũi tên nào bắn vào lưng họ, vì họ đã chiến đấu anh dũng tới khi chết.” Tư lại xúc động hô lớn:” Không được quên bọn họ, chúng ta không ai được phép quên họ, họ chính là những dũng sĩ anh hùng lấy mạng sống bảo vệ chúng ta.”
Người Khương gật đầu, một số quỳ xuống giúp những dũng sĩ đó nhổ tên, vuốt cặp mắt mở trừng trừng giận dữ.
“ Người Hung Nô, thực , thực sự định giết hết chúng ta?” Một phụ nhân mặt vàng như đất run giọng hỏi:
“ Các ngươi cứ lên tường thành mà nhìn đi, nhìn để biết vì sao những người không hề thích người Hán bọn ta mà lại cầm vũ khí chiến đấu tới cùng. Vì họ phát hiện, không chiến đấu thì chỉ có chết thôi.”
“ Ta lên.”
“ Để ta lên xem, ngoài đó có tộc nhân của ta.”
“ Ta muốn nhìn tận mắt.”
Người Khương nhao nhao nói, tư lại giơ tay ra hiệu cho họ yên tĩnh lại:” Nhưng các ngươi phải mặc giáp trụ vào, trên đó rất nguy hiểm.”
Cuộc chiến trên tường thành diễn ra hết sức khốc liệt, người Khương bị bức bách mất hết lý trí, xông pha tên đạn tấn công điên cuồng, chỉ cần bắc được một cái thang là ra sức leo lên.
Toàn bộ Kỵ đô úy dù là Lý Cảm, Triệu Phá Nô, Tạ Ninh cũng đã tham gia chiến đấu, vì quân số bọn họ quá ít.
Sáu người Khương lên tường thành kinh khủng nhìn cảnh chiến đấu chưa từng có diễn ra ngay trước mắt, bọn họ không dám tin vào mắt mình. Bọn họ nhìn thấy người Hung Nô dùng loan đao xua tộc nhân mình tiến công, chỉ cần có người chần chừ là bị giết không thương tiếc, nhìn tộc nhân dù không muốn chiến đấu vẫn phải khóc lóc leo lên thành.
Sau đó một tộc nhân miệng sùi bọn mép đã leo được lên tường thành ở chỗ họ, bất giác có hai người vung kiếm lên chém loạn xạ vào người đó, đến khi tên đó be bét mới dừng tay.
“ Không … không .. giết hắn, hắn sẽ giết chúng ta.” Người Khương cầm kiếm sợ hãi giải thích với những người khác:
Những người kia đâu còn để ý được nữa, vì lại có người leo lên rồi, tức thì không ai bảo ai, la hét bê đá chất trên tường thành ra sức ném xuống. Có người tình táo hơn quát tháo:” Mau, mau xuống gọi thêm huynh đệ lên đây, nếu để người Hung Nô vào thành, tất cả chúng ta sẽ chết.”
Người Khương trong thành tham gia chiến đấu nhanh hơn Vân Lang dự tính, cũng kiên quyết hơn y dự tính.
Mặt trời ngả về phía tây, hoàng hôn đầu xuân đẹp não nề, nếu không phải xác chết chồng chất, mặt đát ngổn ngang các loại vật tư chiến tranh, đây phải là lúc mục dân hát vang lùa cừu dê về chuồng, nông phu cưỡi trâu cười nói về nhà mới đúng.
Người Khương ngoài thành tử thương thảm trọng, người Khương trong thành cũng không kém hơn.
Lúc nguy cấp nhất, khi có mấy tên vượt qua phòng tuyến lao vào thành chém giết liền có mấy trăm người Khương xông lên tường thành, cùng quân Hán dùng những tấm khiên lớn đẩy địch xuống thành.
Tướng sĩ thủ thành gục ngã trong vũng máu giờ không phân biệt được ai với ai, máu khô, khói bụi, thương tích che lấp tất cả ... Người còn sống cũng bất phân Hán, Khương dựa vai vào nhau thở hồng hộc, may mắn vì mình vẫn còn sống.
Chiến trường còn lại vô số thương binh bị người Hung Nô vứt bỏ, nằm đó thoi thóp, có lẽ khi bóng đêm bao phủ, tử thần cũng sẽ đưa họ đi.
Hiết Cổ là một hảo hán trong số người Khương, hôm nay hắn lên tường thành đầu tiên, chưa kịp reo hò chiến thắng thì bị một người Khương ôm lấy, lôi xuống thành đồng quy vu tận.
Hai chân hắn đã gãy, một tay hắn cũng gãy, đó là còn nhờ phía dưới có xác chết đỡ cho, nếu không hắn chết rồi.
Nhìn quanh, không thấy A Cổ Bách dũng mãnh đâu, từ lúc lên chiến trường, hắn không nhìn thấy A Cổ Bách, nhưng bên cạnh hắn có vài gương mặt quen thuộc.
Những người này đều do hắn và A Cổ Bách tìm được ở hoang nguyên, thuyết phục họ tới đây.
Hắn là người chạy thoát khi Hoắc Khứ Bệnh lần đầu tấn công vào tòa thành bọn họ bỏ xương máu xây dựng lên này, chứng kiến Quách Giải ở hoang nguyên tùy ý chém giết cướp đoạt mang người vào thành. Cho nên hắn mới gia nhập quân đội Hung Nô, mới thuyết phục người Khương khác cùng đi theo Hung Nô chống lại quân Hán.
Bi thương dâng lên trong lòng, hắn biết mình sắp chết rồi, vì quân Hán đã mở cửa ra, từng đội quân tốt kiểm tra thi thể.
“ Ở đây có người chưa chết.”
Một quân Hán còn trẻ xuất hiện trước mắt Hiết Cổ chỉ một người cách đó không xa, Hiết Cổ ra sức giãy dụa, hắn muốn kiếm thứ gì đó phản kháng, nhưng tầm tay chỉ nắm được một cái mũ.
Tên quân Hán kia còn trẻ lắm, mặt non choẹt, ánh mắt còn mang vẻ ngây thơ của thiếu niên, thấy Hiết Cổ cựa quậy thì giật nảy mình, khi nhìn thấy thứ trong tay Hiết Cổ mới thở phào, buông trường mâu, nắm hai vai kéo ra khỏi đống thi thể.
“ Tên ngốc này chưa chết.” Quân tốt trẻ đó lớn tiếng gọi:
Thế là có hai người đánh xe trâu tới, ném Hiết Cổ lên xe như ném bao tải, hắn ngất đi không biết gì nữa.