Từ trên tường thành phóng mắt nhìn tới, trước mắt chỉ có xác chết ngổn ngang, dã thú, chim ăn thịt đang tưng bừng mở tiệc, sau lưng lại là tiếng khóc xé lòng. Vân Lang đi vào thành lâu, lo lắng trúng trùng nói:” Cứ đánh thế này, người Khương không còn nam nhân mất.”
Hoắc Khứ Bệnh vừa ăn bánh khô, vừa thản nhiên nói:” Thì kiếm thêm.”
“ Không phải cứ kiếm là có, cái nơi quỷ quái này chiến loạn không ngớt, không phải nơi cho nam nhân sống, không biết chưa kịp lớn lên đã chết trên chiến trường, chết mà không biết vì sao mình đánh trận, mình đánh trận vì ai.” Vân Lang như tự lẩm bẩm một mình:
“ Ngươi muốn làm gì vậy?” Hoắc Khứ Bệnh nhìn quân tốt Vân Lang phái ra không phải giết người mà là cứu người thì không hiểu:
“ Tất nhiên là phải hòa giải.”
Triệu Phá Nô phẫn nộ, chỉ mặt Vân Lang:” Hai quân đã đánh tới mức này, bao nhiêu huynh đệ đã ngã xuống còn hòa giải cái gì nữa, ngươi ...”
“ Cút xuống.” Hoắc Khứ Bệnh quát át đi, ngừng ăn đợi Vân Lang nói tiếp:
Triệu Phá Nô thở phì phò, hùng hổ xuống thành.
Vân Lang không thèm chấp một tên mãng phu, vẫn nói:” Người Khương trong thành và ngoài thành đã thành tử địch, ta muốn họ hòa giải.”
“ Vì sao?”
“ Thụ Hàng thành quá trọng yếu, mà muốn giữ được nó phải cần có người, phải dựa vào con người chứ không phải dựa vào giết người.”
Hoắc Khứ Bệnh chỉ thi thể người Khương chất đống như núi, trải dài cả trăm dặm, lắc đầu:” Không còn hi vọng gì nữa đâu, đã tới mức này chỉ còn cách giết hết cho sạch sẽ mới trừ được hậu họa, ngươi đừng nhân từ, hơn nữa không đáng.”
“ Sao lại không đáng, cơ hội thế này không phải dễ gặp được đâu, nếu như ta thành công, không chỉ mang lại cho chúng ta nhân lực, còn mang lại kinh nghiệm quý giá, cho dù ta thất bại, cũng đâu gây ra hậu quả gì quá nghiêm trọng đúng không?” Giọng Vân Lang có chút kích động:
“ Ta không nghi ngờ chuyện chúng ta có thể đánh bại Hung Nô, nhưng đánh bại Hung Nô rồi thì sao? Tư Mã Thiên trước kia đã hỏi một điều rất hay, giết Hung Nô rồi, các ngươi định giết tiếp Ô Tôn, Thả Mạt, Lâu Lan sao? Không, không thể giết chóc mãi như thế.”
“ Ta luôn cho rằng chiến tranh không phải âm điệu chính âm điệu chính của cuộc sống, vì thế sau khi đánh bại Hung Nô, chúng ta phải tiếp xúc với nhiều tộc người chưa bao giờ gặp, khi đó phải đối diện với họ thế nào? Đến khi đó mới nghĩ thì dễ xuất hiện sai lầm, không bằng sớm chuẩn bị.”
“ Đây là một ví dụ có thể tham khảo khi chúng ta tiếp xúc với dị tộc.”
Hoắc Khứ Bệnh lại ăn tiếp, không nói nữa, đôi lúc hắn thấy Vân Lang quá lý tưởng hóa, sẽ không thành công được.
Máu người Khương vẫn còn chưa khô, vậy mà đã muốn nói chuyện kết giao bằng hữu, người Khương phải ngu xuẩn tới mức nào mới mắc bẫy chứ?
Vân Lang đoán được Hoắc Khứ Bệnh đang nghĩ gì, cũng không giải thích, cứ làm trước rồi tính.
Người Khương không thể chia rẽ như vậy, một khi đã thực sự đứng ở hai bờ đối diện, Thụ Hàng thành cũng khó giữ nổi. Hoắc Khứ Bệnh chỉ coi đây là cứ điểm quân sự, nhưng Vân Lang đánh giá tác dụng quân sự chỉ là thứ yếu thôi.
Quân lương, vật tư từ Trường An mang tới thảo nguyên tổn hao kinh người, một đảm lương ở Quan Trung có giá ba mươi đồng, nhưng mang tới biên quan, giá trị của nó lên tới một trăm đồng, còn nếu tiếp tục vận chuyển sâu hơn vào thảo nguyên, giá còn tăng lên.
Theo tính toán của Vân Lang, cứ hai trăm dặm, chi phí tăng gấp đôi, mà gấp đôi dựa trên cơ sở giá biên quan.
Thụ Hàng thành nằm sâu trong thảo nguyên, phía đông là vương đình Hung Nô, phía tây là địa bàn Hồn Tà vương, Nhật Trục vương. Như thế một đảm lương thực Thụ Hàng thành sản xuất ra, bằng tám đảm lương, đây không đơn thuần chỉ là chênh lệch về con số.
Lưu Triệt phái một ma vương như Hà Sầu Hữu tới Thụ Hàn thành đâu đơn giản là giám thị đánh giá mấy người trẻ tuổi bọn họ.
Nếu Lưu Triệt có thể tới biên thùy, hắn nhất định không thể bỏ qua một nơi trọng yếu như Thụ Hàng thành, vì hắn không tới được, nên phái người tin cậy nhất tới.
Đối với Thụ Hàng thành mà nói, sản xuất lương thực càng quan trọng hơn đánh bại kẻ địch, đó là khác biệt về chiến lược và chiến thuật.
Đại Hán thực sự rất rộng lớn, nhân khẩu không cách nào lấp đầy, cương vực có vô số vùng đất hoang vu con người chưa đặt chân tới, mà những vùng đất này còn màu mỡ hơn thảo nguyên vô số lần.
Vì thế bất kể hoàng đế hay bách tính đều không có mấy hứng thú với việc mở mang bờ cõi, tử chiến với Hung Nô cũng chỉ vì muốn sống bình an. Tất nhiên Lưu Triệt còn muốn lập công tích bất thế, muốn trả thù, nhưng tuyệt nhiên không phải vì chiếm đất.
Cho dù là Mông Điềm đánh bại Hung Nô cũng không tiếp tục tiến quân, mà cùng dân phu bắt đầu xây dựng Trường Thành.
Đất đai phải chăm lo thì nó mới thuộc về mình, ngươi không làm đường, không kiến thiết, vậy cần nhiều đất thế để làm gì?
Quân thành với quốc gia mà nói là nơi chỉ đầu tư mà không đem lại lợi ích, lúc quốc gia cường thịnh còn duy trì được, một khi giật gấu vá vai, biên thành bị vứt bỏ đầu tiên.
Nếu chỉ muốn dùng nơi này như tòa quân thành thì Vân Lang đã mang lễ vật về Trường An rồi, y có tham vọng lớn hơn, y muốn Thụ Hàng thành phải trở nên phồn vinh ...
Hiết Cổ được xe trâu kéo vào Thụ Hàng thành, chen chúc với hắn còn có năm sáu người Khương không thể cử động được. Hắn không hiểu đám quân Hán muốn những kẻ tàn phế như bọn họ làm gì.
Sợ hãi làm người Khương quên đau đớn, thấy cổng thành sắp đóng lại, một người Khương gãy tay đột nhiên hét lớn từ xe trâu nhảy xuống, dốc sức chạy về phía cổng thành.
Quân tốt trẻ rút nỏ bóp cò, người Khương kia ngã xuống cùng lúc cổng thành khép lại.
“ Sống không muốn lại muốn làm người chết.”
Hiết Cổ nghe thấy tiếng động lớn phát ra khi cổng thành đóng lại, hắn muốn chạy nhưng không chạy nổi, nhắm mắt lại, chuẩn bị nghênh đón vận mệnh cuối cùng.
Người Khương trong thành hờ hững nhìn chiếc xe trâu đi trên đường lát đá, chẳng thương xót, cũng chẳng có căm hận đặc biệt.
Tô Trĩ là lão đại trong thương binh doanh, tóc búi gọn gàng trên đầu, mặc áo choàng gai màu trắng, hai tay cho vào túi áo, nhìn xe trâu đi tới, nói với mấy Khương nữ theo nàng học y thuật:” Sơ cứu cho họ theo cách ta dạy các ngươi.”
Dặn dò xong về doanh, nơi đó còn có nhiều thương binh hơn nữa đợi nàng.
Chân tay Hiết Cổ được nẹp lại rồi cho vào cái lồng gỗ, trừ một cái thảm cũ rách nát, một cái bát thì không còn gì nữa, dùng cái tay duy nhất bám chấn song, hỏi phụ nhân bên ngoài:” Liệu bọn ta có bị giết không?”
Phụ nhân kia đang bào chế thuốc lạnh nhạt đáp:” Không nói chuyện với ngươi.”
Hiết Cổ dùng ống tay áo lau máu dính trên mặt:” Nhìn đi, ta không phải Hung Nô, ta là người Khương, này, này, nhìn đi. Ta cũng là người Khương giống ngươi.”
Phụ nhân không trả lời.
“ Cho ta một bát nước.”
Phụ nhân đã giã thuốc xong, bê cái chậu gỗ đi.
“ Cho ta bát nước.” Hiết Cổ gọi lớn hơn:
Phụ nhân đã đi qua chỗ rẽ, như không hề nghe thấy.
Lồng gỗ được đặt ở bên đường, người qua người lại có vẻ bận rộn lắm, dù là có đứa bé tò mò đứng lại nhìn hắn một cái cũng bị người lớn kéo đi.
Cái lồng không hề có xích khóa, chỉ có then sắt cài bên ngoài, bất kỳ ai ở ngoài kia cũng có thể mở ra.
Thế nhưng ba ngày trôi qua, trừ phụ nhân mỗi ngày mang tới ít thuốc, nước sạch và thức ăn cho Hiết Cổ thì không ai thèm để ý tới hắn.
Đến ngày thứ tư, Hiết Cổ thấy khỏe hơn không ít, phụ nhân kia vừa tới, vội vàng nói:” Này, ta tới cứu các ngươi đấy, đợi ta khỏe rồi, chúng ta cùng nhau giết người Hán, lấy lại nơi này.”
Phụ nhân cách chấn song đổ nước vào cái bát:” Các ngươi tới giết bọn ta.”
“ Không, không phải, các ngươi có biết người Hán hung ác thế nào không? Mỹ nhân như ngươi chắc chắn bị chúng chà đạp đúng không, không cần sợ chúng, giúp ta ra khỏi đây, ta sẽ giúp ngươi.”
Phụ nhân lạnh lùng:” Chẳng ai chà đạp ta, ta tới đây để học y thuật để giúp người khác.”
Hiết Cố thấy phụ nhân chịu trả lời mình rồi, lập tức nói:” Bọn chúng giả vờ đấy, ở ngoài thành, ngoài kia bọn chúng làm vô số chuyện độc ác, bọn chúng cướp bò dê của chúng ta, bắt người của chúng ta đem bán.”
“ Đó là đám người ở Tán sở làm, bọn chúng cũng là người Khương, chúng bắt người đem bán lấy tiền.”
“ Nhưng người Hán mua đúng không, cuối cùng vẫn là bán cho người Hán.”
“ Thì sao?” Phụ nhân thả một cái bánh khô vào lồng:” Ta bị nam nhân của ta dùng ba con dê đổi lấy.”
“ Nhưng chúng ta là người Khương … này, đừng đi.”
Hiết Cổ còn chưa nói hết thì phụ nhân kia hất đổ bát nước trong lồng bỏ đi.