Chiến tranh vẫn liên tục diễn ra suốt ngày đêm, nhờ có người Khương trong thành giúp đỡ, cho tới giờ Thụ Hàng thành vẫn đứng vững trước những cuộc tấn công cuồng bạo của người Hung Nô.
Đêm tối xuống, doanh trại của người Hung Nô đốt lên những đống lửa lớn, từ trong Thụ Hàng thành vẫn có thể thấy rõ ràng, hai mắt Hoắc Khứ Bệnh cũng lập lòe ánh lửa như đang cháy.
Năm trăm kỵ binh, đó là lực lượng tối đa mà Thụ Hàng thành có thể gom góp lại lúc này, còn lại năm trăm bộ tốt và gần ba trăm kỵ binh khác là lực lượng quân sự cuối cùng để thủ thành.
Hoắc Khứ Bệnh và Triệu Phá Nô muốn tập kích doanh trại Hung Nô, bọn họ mang theo rất nhiều chất gây cháy.
Sáu ngày liên tục khổ chiến khiến Hoắc Khứ Bệnh nhận ra, nếu không đánh bại người Hung Nô, sự quấy nhiễu này sẽ không bao giờ kết thúc.
Hồn Tà vương vô cùng thông minh, ông ta biết phái kỵ binh đi công thành sẽ là đại họa, nên ra lệnh cho kỵ binh phân tán bốn xung quanh bắt người Khương, người Để, xua bọn họ lên công thành.
Kỵ đô úy đã giết rất nhiều rồi, ngày hôm sau vẫn có vô số người Khương, người Để xếp hàng trên thảo nguyên, sau đó khóc lóc xông tới.
Cứ thế này, bọn họ sẽ kiệt sức.
Vân Lang không muốn đề Hoắc Khứ Bệnh đi tập kích, dù thám báo trở về nói Hồn Tà vương đã phái một nửa số Kỵ binh đi bắt người, người Hung Nô còn lại trong quân doanh cũng lên tới sáu nghìn.
Đây là vụ đánh cược, thành, người Hung Nô sẽ bại lui, không thành, người trở lại bao nhiêu chưa rõ, nhưng thành chắc chắn không giữ được nữa.
Trời đen kìn kịt, hôm nay không mây, sao lấp lánh, không có trăng, có thể xem như thời điểm tập kích tốt.
“ Sáng mai ngươi sẽ thấy chiến quả.” Hoắc Khứ Bệnh hết sức tự tin nói với Vân Lang, sau đó dẫn ngựa Ô Chuy, mò mẫm bóng đem men theo thủy trại ra bên sông.
Chiến mã bọc thảm lông cừu dày, đi trên mặt đất không phát ra tiếng động, miệng ngậm khúc gỗ đảm bảo chiến mã không bất ngờ hí lên.
Tướng sĩ cũng ngậm khúc gỗ, đề phòng phát ra tiếng.
Từng người từng người rời thánh, tim Vân Lang cũng dần vọt lên tới tận cổ, mệt mỏi đi lên tiễn lâu, nhìn về phía đại doanh Hung Nô cách đó ngoài ba dặm.
Người Hung Nô ở gần nhất cách đó một dặm, hơn trăm tên quây quanh đống lửa lớn đang nướng thịt ăn. Gió từ phía người Hung Nô thổi tới, mang theo mùi thịt và tiếng động huyên náo.
Khi Tạ Ninh lên tiễn lâu, ngồi xuống bên cạnh Vân Lang, ngây người nhìn đại doanh Hung Nô.
“ Xe ngựa chuẩn bị xong chưa?” Ngay cả Vân Lang cũng nghe ra giọng mình hơi lạc đi:
Tạ Ninh nhỏ giọng đáp:” Chuẩn bị xong rồi, một trăm cỗ xe ngựa do hai con ngựa kéo, còn có hai trăm xe trâu. Tô Trĩ tiên sinh đã đem thương binh lên bè vượt sông, Quách Giải nói hắn sẽ thủ thành tới thời khắc cuối cùng rồi mới qua sông ...”
Vân Lang lắc đầu:” Đối với hắn, đừng hi vọng nhiều, nên tính tới tình huống xấu nhất.”
Tạ Ninh gật mạnh đầu, tay nắm chặt, không phải sợ, mà là kích động tạo thành.
Hoắc Khứ Bệnh xuất thành hẳn không hi vọng được Vân Lang giúp đỡ, mà Vân Lang tối đa chỉ phòng hờ thôi, nếu y phải xuất kích chi viện, có nghĩa là tình thế đã tệ lắm rồi, khi đó có hai loại kết quả, một là toàn quân chiến tử, hai là đánh bại Hung Nô, dù bất kỳ tình huống nào thì cũng không có khả năng giữ thành nữa.
Vậy thì bị động không bằng chủ động.
Vân Lang cố ép mình ngủ một lúc để lấy sức, trong tâm trạng thấp thỏm như thế chẳng thể ngủ say được, cảm giác ngủ không được lâu, mắt tự động mở ra, hai tay vừa lạnh vừa ướt, mở túi nước đổ lên đầu cho tỉnh táo.
“ Canh mấy rồi?”
Triệu Nhị đã giáp trụ đầy đủ đợi sẵn:” Gia chủ, canh ba hai khắc.”
Vân Lang đứng dậy đi tới bên ô cửa sổ tiễn lâu, sao trời dày đặc đã dần thưa thớt, thám báo Hung Nô nướng thịt ăn cách đó một dặm đã thôi ồn ào, hẳn là quấn chăn ngủ ngon lành.
Nửa vầng trăng tàn từ sau núi nổi lên, trăng hạ huyền, ánh sáng chẳng chiếu nổi tới mặt đất.
Giờ phải là lúc Hoắc Khứ Bệnh ra tay rồi chứ, vậy mà chẳng thấy có động tĩnh gì.
Bốn ngày nữa thôi là trăng đầu tháng, trăng hiện giờ không được lâu, tối đa canh năm sẽ xuống núi, đó là lúc mặt đất tối tăm nhất.
Sư tử bắt thỏ cũng dùng hết sức, lần này Hoắc Khứ Bệnh không làm thế, hắn lựa chọn dựa vào lực lượng năm trăm người làm rung chuyển đại doanh Hung Nô có lực lượng hơn mình cả chục lần.
Trong sử sách có rất nhiều trận tập kích ban đêm mà lực lượng phe tập kích có khi ít hơn địch hàng trăm lần vẫn làm nên chuyện, như Cam Ninh dùng 100 tinh nhuệ tập kích đại doanh quân Tào lên tới cả vạn, vậy mà xông vào chém giết ngang dọc, làm loạn cả trận, cuối cùng hiên ngang trở về mà không ai chết hay bị thương.
Vân Lang không tin vào chuyện hoang đường ấy, cho dù là giết một vạn con lợn trong lúc chúng hoảng sợ cũng có thể húc chết ngươi.
Quách Giải không biết đã đứng ở trong bóng tối bao lâu, chợt hỏi:” Tư mã, chúng ta nhất định phải ra tay sao? Nếu kiên trì phòng thù nhất định có thể tiêu hao hết Hung Nô dưới chân thành.”
“ Có người không thích, hắn muốn dùng thế gió mạnh quét lá đánh bại địch, hơn nữa, hắn đủ tự tin.”
“ Tư mã tin hắn sao?”
Giọng Vân Lang chắc nịch:” Đúng thế, hắn sinh ra đã là tướng quân vô địch, sử sách sẽ ghi lại tên của hắn.”
Quách Giải im lặng hồi lâu, cuối cùng tuốt kiếm ra cắm xuống đất:” Tư mã cứ yên tâm, Quách Giải sẽ đợi ngài về, cả đời tự xưng hào hiệp, không ngờ chẳng bằng kẻ văn nhược như Tư Mã Thiên.”
Vân Lang ngớ ra:” Tư Mã Thiên chưa qua sông à?”
Quách Giải có chút xúc động nói: “ Hắn kiếm một cái xe trâu, mặc khải giáp vũ khí, còn nói muốn theo tư mã ngồi chiến xa giết nô.”
Vân Lang nhíu mày mắng:” Bừa bãi.”
“ Không đâu, hắn còn buộc bản thân lên xe, ta muốn cởi hắn ra, bị hắn lấy trường mâu đâm, còn nói có cơ hội lên trận giết nô mà trốn tránh không phải là người.”
Vân Lang còn định nói thì chợt thấy đại doanh Hung Nô trong bóng tối đột nhiên bùng lên một ngọn lửa lớn, sau đó là tiếng vó ngựa, con rồng lửa xuất hiện trong đêm, tiến thẳng vào doanh trại.
Tạ Ninh nắm tay đấm tường, kích động không kiềm chế được nữa:” Bắt đầu, bắt đầu rồi.”
Vân Lang không đứng xem mà đi nhanh xuống thành lên xe ngựa, xe ngựa Vân gia nổi tiếng kiên cố, cỗ xe này càng đặc chế, khi bốn bánh xe thêm vào tấm chắn, nó liền biến thành chiến xa.
Cổng thành mở ra, lúc này Vân Lang hoàn toàn tĩnh lặng, không hề hồi hộp hãy sợ hãi, chìa trường thương về phía bóng đêm tối om xòe tay không thấy ngón, lớn tiếng hô:” Theo sát ta.”
Lưu Nhị kéo cương, chiến xa rầm rầm lăn bánh trên sàn đá, trong bóng đêm mũi dao gắn lên trục xe xoay tròn ánh lên hàn quang.
Khoảng cách chỉ một dặm, xe chạy hết tốc lực, chỉ thoảng chốc đã tới trước mặt người Hung Nô. Lúc này vì Hoắc Khứ Bệnh tấn công nên chúng sớm nhận ra chuyện bất thường lên ngựa, nhưng còn chần chừ nên về doanh hay tiếp tục giám thị Thụ Hàng thành, nhìn thấy chiếc xe mang đốm lửa trong đêm lao ra, chúng hò hét xông tới.