Hai giáp sĩ đứng bên cạnh Vân Lang bóp cò, vì chiến xa xóc nảy, chẳng biết nỏ bay đi đâu.
Thấy loan đao của Hung Nô vung lên nhắm Vân Lang chém xuống, giáp sĩ giơ trường mâu ngăn cản, nhưng con ngựa của người Hung Nô kêu đau đớn ngã vật xuống, chân nó bị dao ở bánh xe trước chặt đứt rồi. Người Hung Nô ngã theo, lập tức bị dao ở bánh sau băm nát, máu bắn lên trúng cả vào mặt Vân Lang.
Hơn một trăm cỗ chiến xa xếp hình dẻ quạt va chạm hơn một trăm kỵ binh, đây là bi ai của kỵ binh, chiến xa từ khi chiến tranh xuất hiện đã là cỗ máy giết người cường đại, cho dù đã bị kỵ binh đào thải, nhưng ở vùng thảo nguyên bằng phẳng, nó thể hiện được chiến lực cường hãn của mình.
Hai bên đâm sầm vào nhau trong đêm tối, hơn trăm kỵ binh Hung Nô bị nghiền nát, chiến xa cũng bị hủy bốn cái, không phải tại địch, mà tự lật nhào.
So với chiến xa do ngựa kéo, chiến xa do trâu kéo đỡ hơn nhiều, khi hai trăm chiến xa trâu từ Thụ Hàng thành rầm rập đuổi tới, chiến xa của Vân Lang đã xông vào doanh trại người Khương, người Để.
Vân Lang cầm trường mâu đứng giữa xe, mắt nhìn thẳng về phía trước, bất kỳ kẻ nào tới gần đều bị hai gia tướng tay cầm trường qua chém bay đầu.
Đợt người Khương đầu tiên còn tràn ngập thù hận với quân Hán, tới những người bị Hung Nô bị bắt sau này hoàn toàn bị ép buộc, thấy đội ngũ chiến xa xông vào với thế dời non lấp biển nhân lúc người Hung Nô xông lên ngăn cản thì quay đầu bỏ chạy hết.
Kế hoạch ban đầu của Vân Lang là xua những người này tới làm loạn doanh trại Hung Nô, nhưng bọn họ bỏ chạy tán loạn, kế hoạch phải bỏ.
Đợi xe trâu tới nơi thì doanh trại trống vắng, từng cái lều biến thành ngọn đuốc cháy rừng rực.
“ Theo sát, theo sát, đánh tan nô tặc.” Triệu Phá Nô ném một cây đuốc vào lều, hét lớn, kệ cho hắn la hét thế nào, tướng sĩ theo bên cạnh càng lúc càng ít, nhìn chiến trường đã rối loạn. Triệu Phá Nô không để ý số tướng sĩ còn lại nữa, cứ vậy lao về phía doanh trướng của Hồn Tà vương.
Lý Cảm kiên định theo sau Hoắc Khứ Bệnh, ngăn cản nguy hiểm tới từ phía sau, phải đánh bại hoặc giết được Hồn Tà Vương thì mới kết thúc được cuộc chiến.
Tập kích thành công rồi, quân Hán bất ngờ ập tới giết vô số người Hung Nô, nếu rút lui ngay bây giờ sẽ là thắng lợi chưa từng có. Nhưng Hoắc Khứ Bệnh không hề có ý rút lui, chút tổn thất này người Hung Nô vẫn chịu được, chưa đủ khiến bọn chúng phải lui, vì thế hắn đích thân dẫn thân binh tung hoành trong đám đông Hung Nô dần dần tập kết lại, mục tiêu vẫn là quân trướng màu trắng của Hồn Tà vương.
Hồn Tà vương bị đánh thức giữa đêm nổi trận lôi đình, tập kết thân quân, đồng thời thu gom tàn binh, chẳng mấy chốc đã có đội ngũ nghìn người quy tụ bên cạnh.
Nhìn quân doanh của mình khắp nơi bốc cháy, chiến sĩ bị truy đuổi dẫm đạp lên nhau mà chạy, Hồn Tà vương định dẫn quân chặn mũi tiến quân hung hãn nhất của địch, nhưng bị tiếng động lớn ở phía nam thu hút.
“ Mạc Xuyết, ngăn quân Hán, đợi ta dẹp được hỗn loạn trong quân sẽ tới giúp ngươi.”
Theo như thám báo truyền tin về thì quân Hán ở Thụ Hàng thành không quá ba nghìn, nếu lực lượng tập kích đã nhiều như thế, vậy quân Hán tấn công ở chính diện không nhiều.
Một nam tử cầm chùy xích đáp lời, dẫn theo hai trăm kỵ binh chạy về phía nam.
Chiến xa một khi bắt đầu chạy thì tốt nhất là cứ lao thẳng về phía trước cho tới hết sức ngựa thì thôi.
Vân Lang đứng trên chiến xa đánh trống, tức thì tiếng trống ở chiến xa khác cũng hưởng ứng, trong cái đêm loạn lạc này, tiếc trống rung trời khiến khí thế đội ngũ chiến xa tăng thêm không ít.
Hồn Tà vương dừng vó ngựa, kinh hãi lắng nghe, tiếng động ở phương nam qua lớn:” Chẳng lẽ viện quân của chúng đã tới?”
Đương hộ hiểu ý:” Để thuộc hạ đi xem.”
Tức thì dẫn theo hơn trăm kỵ binh rời đi.
Hoắc Khứ Bệnh nghe thấy tiếng trống trận thì đoán Vân Lang tới rồi, tuy tới đúng lúc, nhưng lại làm hắn thêm lo lắng, hắn coi thường tác dụng chiến xa, cái thứ nặng nề này nếu kỵ binh tránh đường tiến của nó thì nó chỉ có thể lao về phía trước mà chẳng có thu hoạch gì.
Tiếp đó kỵ binh chỉ cần theo sau, đợi chiến mã không chạy nổi nữa dùng thừng kéo giáp sĩ xuống xe, buộc sau ngựa kéo chết.
Hắn không muốn thấy Vân Lang bị người ta kéo sau đít ngựa như thế, rống lớn, thúc quân ra sức đột phá trướng ngại tiến về phía Hồn Tà vương. Thế nhưng ngựa Ô Chuy lại lùi về, trước mặt nó có ba chiến mã cúi đầu húc, làm nó không tiến được.
Kỵ binh trên ngựa bị Hoắc Khứ Bệnh chém chết, nhưng lực xung kích đã mất đi một nửa rồi.
Loan đao cọ xát với giáp trụ tóe ra lửa, Hoắc Khứ Bệnh chẳng hề bận tâm, hai tay cầm trọng kiếm múa tròn, dọc đường không biết chặt bao nhiêu đầu mà kể, sự hung hãn của hắn khiến cả người Hung Nô cũng phải chùn bước.
Có Hoắc Khứ Bệnh đi trước mở đường, dần dần tốc độ đội ngũ tăng lên, đội ngũ tản mác của người Hung Nô không sao cản nổi dòng lũ cuồn cuộn này nữa.
Phía trước trống không rồi, trên mặt Hoắc Khứ Bệnh hiện lên nụ cười, Hồn Tà vương y sam hoa lệ đứng dưới ngọn đuốc dày đặc lạnh lùng nhìn hắn.
Hắn chưa bao giờ thấy kẻ địch ngu xuẩn như thế, đối diện với tướng địch chưa tới một trăm bước chân mà dám để lộ mình dưới ánh đuốc, có lẽ làm thế uy phong thật đấy, nhưng cũng vô cùng ngu xuẩn, hắn lặng lẽ quay đầu lại cười với Lý Cảm, sau đó rút đoản mâu ra, dồn hết sức ném tới ...
Toàn thân Vân Lang đau đớn, tuy tên của người Hung Nô không thể xuyên qua khải giáp của y, nhưng mỗi lần trúng tên không khác gì trúng một búa.
Đám kỵ binh từ đại doanh Hung Nô xông ra chặn đường thông minh hơn nhiều, ít nhất chúng không xông tới trước chiến xa.
Giáp sĩ trên xe cắm trường mâu vào giá, rút cung nỏ ra bắt, đáng tiếc bọn họ là người của Truy trọng doanh, bình thường tập luyện có thể bắn trúng bia, trong điều kiện chiến xa xóc nảy điên cuồng thế này, hiệu quả cực thấp.
Chiến xa không dừng lại, mục tiêu vẫn là thẳng tiến tới đại doanh Hung Nô.
Một quả lưu tinh chùy cực lớn thình lình xuất hiện trước mặt, Vân Lang chỉ kịp cúi đầu, lưu tinh trùy đánh bay mũ trụ, uy thế không hể giảm, giáp sĩ bên cạnh Vân Lang bị đập trúng, đầu vỡ toác như dưa hấu bở ...
Tên đương hộ người quấn đầy xích sắt, xoay tròn chùy đập tiếp, giáp sĩ còn lại rút kinh nghiệm, chống chán qua trước mặt, xích lưu tinh chùy quấn vào cán.
Chiến xa khựng lại, hai con ngựa dựng vó hí một tiếng tiếp tục lao về phía trước, tên đương hộ bị kéo vọt lên không, rơi xuống đất, vừa mới đứng lên đã bị chiến xa kéo ngã.
Tên đương hộ đó vô cùng mạnh mẽ, bị kéo đi mà không mất tinh thần, thân thể bị kéo lê liên tục đảo hai bên, hắn vẫn nắm xích sắt cắn răng kéo gần từng chút một.
Chiến mã nghiến qua thi thể một con ngựa chết, xe bị hất lên, không kịp đề phòng, giáp sĩ bị lực quán tính cường đại ném ra ngoài, thoắt cái không thấy đâu.
Tên đương hộ cũng bị va vào chiến mã, người ném lên không như diều, rầm một tiếng, rơi xuống khoang sau chiến xa.
Lưu Nhị giao dây cương cho Vân Lang, cầm đoản đao lao lên người tên đương hộ.
Vân Lang nắm chặt cương điều khiển chiến mã, kệ cho tiếng động như dã thú cắn xé nhau vang lên sau tai.
Người Hung Nô bỏ chiến mã, vội vàng kéo vật cản, chiến mã ngã gục, quân tốt trên chiến xa bị ném lên cao, rơi vào bóng tối vô biên.
Tư Mã thiên đứng trên xe trâu, tận mắt chứng kiến cảnh ngộ của chiến xa phía trước, nước mắt không ngừng tuôn ra, tay cầm chắc trường mâu đâm vào mông trâu la hét điên dại:” Giết --- Giết!”
Con vật thường ngày ôn hòa chớp mắt phát cuồng, điên loạn lao về phía trước, quân tốt trên xe trâu khác làm tương tự, thế là như một trận cuồng phong cuốn vào đám đông Hung Nô kinh hoàng, để lại con đường máu me phía sau.
Một bàn tay đầm đìa máu nhận lấy dây cương của Vân Lang, Lưu Nhị quay lại chỗ ngồi, thúc ngựa lao tới.
Vân Lang nhìn về phía đông, trăng sắp xuống núi rồi, chừng một tuần hương nữa thôi.
.....