Hán Hương ( Dịch Full )

Chương 478 - Q3 - Chương 099: Lưỡng Bại Câu Thương.

Q3 - Chương 099: Lưỡng bại câu thương. Q3 - Chương 099: Lưỡng bại câu thương.

Đoản mâu của Hoắc Khứ Bệnh ném đi, Hồn Tà vương kinh nghiệm trận mạc chẳng bận tâm, đợi đoản mâu tới gần, một tấn thuẫn lớn chắn ở phía trước.

Hồn Tà vương định cười lớn, người đột nhiên cứng đờ, sau đó ngã từ chiến mã xuống.

Người Hung Nô hoảng sợ bế ông ta lên mới phát hiện một mũi thiết vũ tiễn xuyên qua sườn.

“ A Cảm giỏi lắm.” Hoắc Khứ Bệnh cười lớn, ngựa Ô Chuy lần nữa nhấc vó trước, chồm lên không trung:

Một đại hán trọc đầu đấm ngực, sau đó vung lang nha bổng nghênh chiến.

“ Hồn Tà vương chết rồi ...” Lý Cảm thu đại cung lại rống lên:

Quân tốt khác cũng vừa chiến đấu vừa hô:” Hồn Tà vương chết rồi.”

Rầm!

Trọng kiếm va chạm lang nha bổng, hai thứ vũ khí cuồng bạo chạm vào nhau tích tắc, đồng loạt rơi xuống.

Ngựa Ô Chuy liên tục lùi lại, chiến mã của đại hán trọc đầu khuỵu chân ngã xuống.

Hoắc Khứ Bệnh dùng hết sức mới khiến cánh tay chảy máu ngừng run rẩy, định xông tới kết liễu địch, không ngờ ngựa Ô Chuy cũng không trụ nổi quỵ ngã. Hoắc Khứ Bệnh lăn lông lốc trên mặt đất.

Một thanh đoản mâu cắm ngay bên tay Hoắc Khứ Bệnh, Lý Cảm tiếp tục lướt qua, bỏ mặc cả đại hán trọc đầu, nhìn Hồn Tà vương được đám đông bảo hộ rút lui, ra sức thúc ngựa truy đuổi, hắn không muốn cuộc chiến này để lại tiếc nuối gì.

Hoắc Khứ Bệnh nắm đoản mâu đứng dậy, chỉ đại hán trọc đầu:” Dũng sĩ như thế, chết thật đáng tiếc.”

Đại hán nhặt lang nha bổng mới phát hiện sau khi va chạm với trọng kiếm đã không dùng được nữa, thuận tay lấy binh khí trên một thi thể:” Giết ngươi, ta là Hồn Tà vương mới ...”

Hoắc Khứ Bệnh đang chạy tới đột nhiên mắt mở to, miệng mở to, sau đó kinh hoàng ném trường mâu tung mình nhảy sang bên.

Đại hán trọc đầu theo đà chạy về phía trước hai bước mới kịp quay đầu, chỉ thấy hai con chiến mã sùi bọt mép, hắn hét vang xoay ngang vũ khí chắn trước mắt, chỉ uổng công vô ích, chiến xa tiếp tục lao đi, còn hắn biến thành đống thịt nát.

Một cỗ, hai cỗ, rồi ba cỗ chiến xa lao ầm ầm qua bên người Hoắc Khứ Bệnh, hắn hết lăn trái rồi lại lăn phải, lưỡi dao ở trục xe có lần cách mặt hắn có nửa tấc, toàn thân đầm đìa mồ hôi, đây là lần đầu tiên hắn đối diện với uy thế của chiến xa. Thứ này sức người không sao phản kháng được.

“ A Lang, lão tử không tha cho ngươi ...” Hoắc Khứ Bệnh vừa hét vừa kéo tấm thuẫn che người, lưỡi dao va chạm tấm thuẫn tóe lửa, toàn thân hắn ê ẩm, toát mồ hôi lạnh:

“ Ha ha ha, tướng quân có muốn đi nhờ không?”

Một tiếng nói vang lên trên đầu, Hoắc Khứ Bệnh chật vật đứng lên, không ngờ người suýt giết mình là tên thư sinh văn nhược Tư Mã Thiên, trên đời còn chuyện gì hoang đường hơn nữa không?

Nhìn quanh không thấy ngựa Ô Chuy đâu nữa, nơi hắn đang đứng là đống hoang tàn, không cái thi thể nào còn lạnh lặn, cũng không thấy chiến mã nào còn đứng cho hắn cưỡi.

Ngẩng đầu nhìn trăng đã sắp khuất sau núi xa, lúc này công kích bất lợi, bỏ chạy lại vô cùng có lợi.

“ Toàn quân về thành.” Hoắc Khứ Bệnh thở dốc một lúc, lớn tiếng hạ quân lệnh:

“ Tướng quân, không truy sát Hồn Tà vương nữa sao?” Khắp nơi chỉ thấy bóng quân mình cấp thêm cho Tư Mã Thiên tự tin rất lớn, nhiệt huyết đã bốc lên đầu, máu trong người như đang sôi, lúc này hắn chẳng sợ hãi gì nữa:

Hoắc Khứ Bệnh không muốn nói chuyện quân trận với một tên thư sinh, bây giờ cần mau chóng về thành dưỡng sức, chuẩn bị nghênh tiếp cuộc tiến công của Hung Nô.

Dù sao còn một nửa người Hung Nô ở ngoài kia, không ai biết bao giờ chúng về.

Vân Lang nằm gục trên xe, mặt y chỉ cách con dao có một tấc, Lưu Nhị nằm ngửa mặt lên trời, chẳng biết là sống hay chết.

Chiến xa lao đi quá xa, vừa rồi có một đám kỵ binh Hung Nô chạy qua bên cạnh, nếu có tên nào mà hứng thú với chiến xa bị hủy này thì Vân Lang không còn nằm đây nữa.

Y chỉ cách cái chết gang tấc.

Lưu Nhị ho khù khụ bò dậy thì thảo gọi nhỏ:” Gia chủ, gia chủ ...”

“ Đừng gọi nữa, còn sống.” Vân Lang thều thảo đáp:

Lưu Nhị bò tới, sờ mò khắp người Vân Lang một lượt, phát hiện tứ chi gia chủ còn nguyên, lại nằm vật xuống.

“ Ta không sao, chỉ là mệt quá, không muốn nhúc nhích.” Vân Lang thở dốc, phần vì mệt, phần vì sợ:

“ Không biết, chúng, chúng ta có thắng không?” Cục diện quá hỗn loạn Lưu Nhị chỉ biết điều khiển xe lao về phía trước, chẳng biết kết quả ra sao:

“ Chắc là thắng rồi, vừa xong có rất nhiều người Hung Nô chạy qua bên cạnh, chúng ta nghỉ một lúc rồi mau chóng về thành, lâu ắt có biến.”

Vân Lang nằm thở rất lâu mới cảm giác được tứ chi tồn tại, nỗ lực bò dậy, định kéo Lưu Nhị lên không ngờ cả hai ngã lăn lông lốc.

“ Sườn lão nô bị thương rồi, gia chủ về trước đi, rồi tìm người cứu ...”

“ Trái hay phải.” Vân Lang không muốn thừa lời:

“ Phải.”

Vân Lang đi qua bên trái Lưu Nhị, dùng hết sức đỡ ông ta dậy, cả hai tập tễnh lê bước về phía Thụ Hàng thành.

Dọc đường nhìn thấy ít nhất bốn cỗ chiến xa bị lật, chỉ có đúng một người còn thoi thóp, chẳng biết sức lực đâu ra, Vân Lang cõng một dìu một bước đi.

Hình như có người gọi tên mình, Vân Lang vẫn bước đi như mộng du không đáp, lúc này duy trì thân thể y không ngã gục là bản năng, không phải lý trí nữa.

Một cái xe trâu chặn ngang trước mặt, xe không lật, nhưng trâu kéo xe chết rồi, Vân Lang thả quân tốt và Lưu Nhị lên xe, tháo càng, kéo xe đi.

Chẳng biết từ khi nào, cái xe trâu nặng như núi trở nên nhẹ nhàng, chắc là có người đẩy, Vân Lang chẳng buồn biết nữa.

Ánh sáng dần dần xuất hiện trên chiến trường, khung cảnh trở nên rõ ràng hơn, những đống lửa không có ai thêm củi đã tắt, chỉ còn làn khói lượn lờ bốc lên, quân trướng bị đốt cháy vẫn còn vài đốm lửa nhỏ, khắp nơi là mùi da trâu khét lẹt.

Chiến xa còn lại không ngờ khá nhiều, ít nhất phải non nửa, nay chở đầy thương binh, xếp thành hàng dài dằng dặc.

Hoắc Khứ Bệnh từ xe trâu thò đầu ra:” Sao không đi nữa, chúng ta không còn thời gian đâu, thám báo vừa cho biết, người Hung Nô cách mười lăm dặm.”

“ Tình hình thế nào?” Vân Lang lại kéo xe tiếp:

“ Không biết, chỉ xác nhận được Hồn Tà vương bị A Cảm bắn trọng thương, sống chết không rõ. A Cảm trúng một tên, Triệu Phá Nô bị bắn như nhím, nếu không có giáp trụ che chắn thì chết rồi, Tạ Ninh gãy một chân ... Mà ngươi vẫn còn sống, lại còn lành lặn, thật ngoài dự liệu của ta.”

Nói tới đó chẳng còn ai hứng thú trò chuyện nữa, chẳng biết rốt cuộc đây là thắng hay thua, nhưng nhìn đội ngũ có vẻ số người còn đứng quay về chỉ có non nửa thôi, cộng thêm nhiều thương binh trên xe, cứ cho rằng đây là một trận thắng, thắng thế này chẳng có ý nghĩa gì.

Ba dặm không dài, khi mặt trời lên núi, đoàn quân cũng về được thành.

Đứng trước cổng thành, Vân Lang sinh ra cảm khái, cảnh cửa này giống như cửa sinh tử, đi qua là rời địa ngục về tới nhân gian.

Bình Luận (0)
Comment