Hán Hương ( Dịch Full )

Chương 479 - Q3 - Chương 100: Hậu Chiến.

Q3 - Chương 100: Hậu chiến. Q3 - Chương 100: Hậu chiến.

“ Tướng quân vạn thắng! Tư mã vạn thắng.” Quách Giải không ngờ chưa chạy, đứng một mình ở cổng thành đấm giáp ngực hô vang, trông có thần khí lắm.

Tô Trĩ khóc lớn nhào tới ôm lấy Vân Lang, lúc này nàng chẳng bận tâm có người xung quanh nữa, Vân Lang yếu ớt nâng cánh tay như của người khác vỗ vỗ vai nàng.

“ Thương binh trước đó đâu rồi.”

“ Ở, ở bờ bên kia, muội mang thuốc về, đợi huynh.”

“ Cũng được, chiến tranh kết thúc chưa khó nói, muội ở lại bên này an toàn hơn một chút.”

“ Không thắng sao?”

“ Lưỡng bại câu thương, người Hung Nô chắc bị thương nặng hơn, không thể nói là thắng, song chắc là đánh cho bọn chúng biết sợ rồi, biết chúng ta không phải bò dê mà chúng có thể tùy tiện giết mổ.”

Tô Trĩ vừa nói chuyện vừa dùng cao da cho mà Dược bà bà bí chế dán lên hông Vân Lang, thấy y không có gì đáng ngại, tự giác đi hoàn thành chức trách của mình, chiếu cố cho các thương binh khác.

Lần này xuất chiến gần như ai nấy đều mang thương tích, không ai hoàn chỉnh.

Vân Lang đi xem Lưu Nhị, thấy ông ta ngáy rất to, chắc là không chết được rồi, thay khải giáp đẹp đẽ uy phong, lê từng bước lên tường thành.

Lúc này mỗi quân tốt còn đứng được đều lấy giáp trụ trong kho, không thì mặc lên người áo choàng đỏ rực uy phong, thế nào cũng phải để người Hung Nô thấy quấn Hán vẫn còn binh cường mã tráng.

Hoắc Khứ Bệnh thì đã lên tiễn lâu, được Quách Giải hầu hạ ăn uống.

Vây Lang cũng lấy cái bánh khô, uống một ngụm nước ấm cho thông cổ:” Người Hung Nô vậy là cuối cùng cũng tới.”

“ Chỉ là đám do thám thôi, chúng cũng không chắc thực lực của chúng ta. Quách Giải, truyền lệch, một khi người Hung Nô vào tầm bắn, dùng nỏ sàng tiêu diệt.”

Quách Giải mau mắn đi truyền quân lệnh.

“ Hắn không tệ.” Hoắc Khứ Bệnh đánh giá:

“ Hắn luôn luôn hữu dụng, vấn đề có tin tưởng được hay không thôi, về Trường An xem xét thêm.”

“ Lên chiến trường tin được, về Trường An cũng tin được.”

“ Lời này của ngươi có vấn đề, lên chiến trường vận mệnh mọi người trói buộc vào nhau, không có lựa chọn, trở về thì khó nói lắm.” Vân Lang phản bác, tên này cứ lấy chiến trường làm thước đo, nhưng chung hưởng hoạn nạn dễ, chia sẻ phú quý mới là khó:

Hoắc Khứ Bệnh quay sang:” Ngươi vẫn không tin hắn.”

“ Coi như một nửa đi.” Vân Lang cười, khi vào thực tế mới thấy câu "dùng người không nghi, nghi người không dùng" chỉ vớ vẩn, khi cần dùng một người, chẳng liên quan tin hay không, quan trọng ở chỗ ngươi biết dùng đúng chỗ đúng lúc không:

Nỏ sàng đã bắn rồi, Vân Lang và Hoắc Khứ Bệnh quay đầu nhìn, kỵ binh Hung Nô chạy quanh thành có hai người ngã ngựa, số còn lại huýt sáo chạy đi.

Hoắc Khứ Bệnh hừ lạnh:” Bọn chúng muốn chạy rồi.”

Vân Lang dựa lưng vào ghế nhắm mắt lại nghỉ ngơi, lẩm bẩm như nói từ trong mơ:” Ngươi gửi quân báo yêu cầu viện binh đi. “

…………….. ……………… ………………..

“ Hôm nay chiến tử một trăm, mai chiến tử một trăm, ngày kia chiến tử một trăm, cứ thế này Kỵ đô úy chúng ta không còn ai nữa.”

Một hàng dài thi thể chùm vải trắng xếp ở sân rộng trong thương binh doanh, vẫn không ngừng có huynh đệ bị phủ khăn trắng lên mặt khiêng từ trong lều lớn của Tô Trĩ ra, chẳng biết là người nào nói một câu như thế, thế là những tiếng khóc lóc nối nhau lan đi, cả những Khương nữ cũng không kìm được nước mắt.

Cả thành chìm trong bầu không khí tang tóc.

Triệu Phá Nô băng bó như xác ướp từ lúc về thành chuyển giường bệnh của mình vào lều đặt huynh đệ chiến tử, nói thế nào cũng không đi.

Quân dưới quyền hắn chết nhiều nhất, chỉ còn đúng mười người còn đứng được đi về.

“ Đều tại ta, tại ta lạc đường.”

“ Ta vào lúc hồ đồ, đánh một trận hồ đồ, hại chết huynh đệ, hại chết huynh đệ rồi.”

Triệu Phá Nô vừa lẩm bẩm vừa đấm ngực, vết thương đã băng bố tử tế lại chảy máu, Vân Lang phải ngăn cản hành vi tự hủy hoại bản thân của hắn lại.

“ Đừng đấm bản thân nữa, nếu không người Hung Nô lại có thêm một chiến tích đấy.”

Triệu Phá Nô xưa nay không ưa Vân Lang, lần này nước mắt nước mũi đầm đìa bẩn thỉu nắm tay y:” Tư mã, không thể tiếp tục thế này, ngài là người thông minh nhất mạt tướng từng thấy, hãy nghĩ cách đi, các huynh đệ chết dễ dàng quá ...”

Vân Lang lòng như có kim đâm:” Ta có cách nào được, trừ khi chúng ta có thể cường đại tới mức xem thường Hung Nô, dùng quân đội đường hoàng đối trận đánh bại chúng. Nhưng người Hung Nô không ngốc, người ta không cho chúng ta cơ hội, mỗi cuộc chiến với Hung Nô đều là cuộc va chạm, đột kích, yêu cầu là tốc chiến tốc thắng. Khi đó ưu thế vũ khí không phát huy, chỉ có lấy mạng đổi mạng. Trừ khi ...”

“ Trừ khi làm sao?” Triệu Phá Nô hỏi gấp:

Vân Lang lắc đầu, gỡ tay Triệu Phá Nô ra ngoài lều, ở đây nói gì cũng là xúc phạm người đã chết.

Nắng ấm mùa xuân trải khắp Thụ Hàng thành, vạn vật hồi sinh, cỏ cây bừng bừng sức sống, nhưng trên mặt con người không có lấy một nụ cười, ngay cả người đi mua bán cũng uể oải rầu rĩ chỉ muốn xong việc về nhà.

Những người Khương được Vân Lang cứu từ chiến trường về mấy ngày qua không ai quản nữa, có kẻ chết rồi, dù còn sống cũng thoi thóp.

Hiết Cổ vẫn sống, song dơ dáy không chịu nổi.

Sau khi được phụ nhân kia tắm rửa sạch sẽ, liền đưa hắn tới trước mặt Vân Lang.

Nhìn đôi mắt đỏ ngầu của Hiết Cổ, Vân Lang đặt cuốn thẻ trúc xuống, nhẹ nhàng nói:” Người Khương chiến tử hơn bảy nghìn sáu trăm người, ngươi hài lòng rồi chứ?”

Hiết Cổ bần thần chốc lát rồi lên cơn, há miệng chửi bới:” Đều do các ngươi giết, các ngươi là lũ súc sinh.”

Vân Lang đợi cho hắn chửi rủa mệt rồi mới lắc đầu nói:” Là các ngươi tự giết mình thôi, các ngươi tự đẩy bản thân vào tình thế người khác không thể không giết. Đúng, bọn ta có giết một ít, Hung Nô cũng giết một ít, song nói cho cùng vẫn là tự các ngươi chuốc lấy.”

“ Người Hán muốn đói phó với Hung Nô, không phải là các ngươi, các ngươi chủ động tham dự vào cuộc chiến, nghe người Hung Nô sai bảo đến nạp mạng.”

Hiết Cổ húc đầu vào chấn song:” Người Khương nhược tiểu, không phải tại bọn ta ...”

“ Không phải vì các ngươi nhược tiểu, mà là vì các ngươi quá ngu ngốc, lưỡng đại chi gian nan vi tiểu (*), đạo lý này mà không hiểu, giờ đây người Khương tổn thất quá lớn, muốn khôi phục số lượng nhân khẩu trước kia nếu không có năm mươi năm thì không thể nào.”

Hiết Cổ càng nghe càng như bị kim đâm vào lòng, mấy ngày qua nằm trong cũi hắn nghĩ rồi, đáng lẽ người Khương không nên xen vào chuyện này mới đúng, đáng lẽ phải trốn đi, kệ cho người Hán với Hung Nô đánh nhau.

Dằn vặt cắn xé tim gan, Hiết Cổ gầm gừ:” Ngươi nói những cái đó làm gì, dù sao ngươi cũng sẽ giết ta, giết đi! Giết ta đi!”

“ Ta không định giết ngươi, ngược lại còn cho ngươi một cái xe trâu, ngươi đánh xe về doanh trại của các ngươi xem xem, những người già yếu và phụ nhân trẻ nhỏ còn lại sau này còn lại sống thế nào.”

Mắt Hiết Cổ long lên sòng sọc:” Ha ha ha, đừng mơ, ngươi muốn ta dẫn đường tới bắt họ chứ gì?”

Vân Lang đứng lên ra cửa sổ chỉ những nô lệ đang làm việc:” Tìm người dẫn đường sao? Ta có nhiều lắm, ta chỉ cần bỏ ra một chút lương thực thôi. Ta chỉ không muốn thêm người chết nữa, đã quá nhiều rồi.”

Hiết Cổ như trúng một đòn mạnh, lẩm bẩm:” Ngươi mà nhân từ như thế à?”

“ Cũng không phải, chỉ là sau khi nghe tin Hồn Tà vương Hung Nô chết, bộ hạ của ông ta bắt hơn hai nghìn người Khương tuẫn táng, ta không đành lòng.”

“ Ngươi nói dối, không thể nào, Hồn Tà vương hứa sẽ trả lại Hà Khúc thành cho bọn ta, bọn ta đánh trận giúp ông ta, ông ta sẽ không làm thế ...” Hiết Cổ lại trở nên kích động một tay nắm lấy chấn song ra sức lắc:

“ Đi đi, đi mà xem phụ nhân trẻ nhỏ không còn võ sĩ bảo vệ gặp phải chuyện gì. Đừng quên người Để lần này rất thông minh, bọn họ không giúp người Hung Nô tác chiến, tuy cũng có tổn thất, nhưng không thê thảm như người Khương các ngươi ...”

“ Im đi, ta không cần ngươi dạy bảo.” Hiết Cổ hét lớn, hắn không đợi được nữa:” Cho ta một con ngựa.”

Mấy ngày trước hắn chỉ xin mỗi bát nước, bây giờ xin một con ngựa, Vân Lang tin, đợi khi hắn tận mắt thấy những chuyện xảy ra ngoài kia, sẽ dẫn người còn lại tới Thụ Hàng thành cầu xin thu nhận.

“ Hãy cho ta một con ngựa.” Hiết Cổ điên cuồng hét lên, bộ tộc trên thảo nguyên mất đi võ sĩ sẽ thế nào, không cần Vân Lang phải nói hắn cũng biết:

Vân Lang rất rộng lượng, không những cho hắn một con ngựa, còn cho hắn chọn hai người Khương bị thương nhẹ đi cùng, đồng thời cho một cái xe trâu, trên xe chở đầy thức ăn.

Mạnh Tử: Lưỡng đại chi gian nan vi tiểu, phục tùng người này thì người khác làm khó, theo người kia thì người này gây chuyện, vậy thì đừng đừng theo ai hết. Nhỏ thì nhỏ, nhưng phải có chí khí, nói cách khác phải tự cường, tự lập, đừng đi nương tựa vào nước lớn.

Bình Luận (0)
Comment