Hoắc Khứ Bệnh vẫn ngồi ở trên tiễn lâu quan sát bên ngoài, nhìn người Khương được tiễn ra khỏi thành, đợi Vân Lang tới hỏi:” Kế hoạch tiếp theo của ngươi là gì?”
Vân Lang nhắm mắt đáp: “ Hệ thống phòng ngự của Thụ Hàng thành quá tệ, tường không đủ cao, hào không có, mảnh đất trước thành quá rộng lớn bằng phẳng, quân địch có thể tới thẳng chân thành mà chúng ta vẻn vẹn có một lớp tường thành bảo vệ. Không có vùng giảm sóc, không có chỗ dựa, nếu có thể làm cái cầu qua sông, nối mặt tây, có thể trọng điểm phát triển phía tây ba mặt được nước quây quanh, nơi này sẽ phồn hoa chẳng kém Trung Nguyên.”
“ Ngươi luôn nghĩ xa như thế, không biết bao nhiêu năm mới được, dù sao cứ làm thôi, bất kể làm được tới đâu, cứ làm hết sức, sống không uống kiếp này là được.” Hoắc Khứ Bệnh trải qua cuộc chiến vừa rồi cũng có rất nhiều cảm khái, ngồi im lặng một lúc chợt nói:” Ngươi có biết không, Triệu Phá Nô giết hết tù binh Hung Nô rồi.”
“ Hả?” Vân Lang nổi giận, vừa ngồi dậy lại thở dài nằm xuống ghế tựa:” Để hắn phát tiết chút cũng được, nếu không kẻ này phế mất, dùng quân pháp trừng trị sau.”
“ Nhưng hắn chặt đầu rồi xếp một thứ, giống năm xưa danh tướng nước Sở Phan đánh bại nước Tần, lấy thi thể tướng sĩ nước Tần chất thành đống, gọi là kinh quan.” Hoắc Khứ Bệnh quay sang nhe răng cười:” Ta thấy uy phong lắm, sau này muốn làm một cái lớn hơn.”
“ Mấy thứ này về sau giữ trong được rồi, đừng nói.” Vân Lang không hứng thú chia sẻ mấy chuyện này với Hoắc Khứ Bệnh, co chân chạy luôn ...
Mang về được gần bảy trăm thi thể huynh đệ, chất lên cũng rất hùng tráng, cho dù chia thành mấy đống cũng vẫn hùng tráng.
Đuốc ném vào, lửa bốc lên cháy suốt hai ngày, tro cốt thu được chẳng phân ai với ai, cho hết vào hũ, treo thẻ thân phận lên, cái này chỉ mỗi Kỵ đô úy có, còn thân binh ở Bạch Đăng Sơn tới cũng được Vân Lang hạ lệnh làm thứ tương tự.
Hi vọng linh hồn của họ có thể nhập vào đó.
Tro cốt sẽ là thứ ưu tiên được vận chuyển về Trường An trước tiên ngay khi có cơ hội.
Hoắc Khứ Bệnh nhìn hũ tro cốt chất kín cả kho, ánh mắt xa xăm nói:” Hung Nô bại lui rồi, chúng ta hẳn được yên một năm, phải nhanh chóng tranh thủ thời gian này chỉnh đốn võ bị, sau này chiến đấu càng gian nan, càng nhiều đồng bào chiến tử.”
Vân Lang biết trong lòng hắn nghĩ cái gì, hắn đã mất kiên nhẫn với kiểu chiến tranh này, hắn muốn học cữu cữu mình, dẫn binh tiên vào thảo nguyên, diệt tận gốc người Hung Nô.
Nhưng đó là chuyện sau này, bọn họ càng có nhiều vấn đề trước mắt phải đối diện.
Sau lũ mùa xuân, hai bên bờ sông lại nhanh chóng phủ một màu xanh, cây cối càng thêm sức sống, thời tiết cũng ấm áp.
Người Hung Nô tới tấn công khiến Thụ Hàng thành bỏ lỡ thời gian gieo trồng tốt nhất, không thể chậm trễ nữa, nên khi máu tươi trên mặt đất còn chưa khô hết, người Khương được tư lại chỉ dẫn, đem cày Nguyên Sóc ra cày đất.
Có nông cụ, khiến Vân Lang chỉ mất mười ngày đã chỉ huy được đội ngũ hỗn tạp gồm mục nhân, nông nhân, quân nhân, nữ nhân hoàn thành nhiệm vụ gieo giống.
Lao động vất vả làm người ta quên đi phần nào nỗi đau chiến tranh mang tới, khi nhìn thấy mỗi mảnh đất được gieo mầm xong, bất giác nở nụ cười, ở đó gửi gắm hi vọng tương lai của họ.
Là trưởng quan địa phương tối cao, Vân Lang ban bố Khuyến nông lệnh, đây vốn là ý chỉ do Văn hoàng đế ban bố, ở Đại Hán mỗi năm quan viên địa phương lại tuyên đọc một lần, đó là hi vọng mọi người coi trọng nông canh, để có thể sống được bằng sức lao động của mình, như thế thiên hạ thái bình, bách tính an cư.
Trong mắt Vân Lang đó là ước nguyện vô cùng mỹ hảo, y mong nội dung Khuyến nông lệnh có một ngày thành hiện thực.
Hạt giống đang dần dần nảy mầm, sau đó trưởng thành, kết quả, tạo thành bức tranh đẹp.
Hồn Tà vương không hủy diệt được hi vọng của Thụ Hàng thành, còn gieo xuống mầm thù hận, lần sau tới lượt người Hung Nô trả giá, đó là quyết tâm rực lửa của Triệu Phá Nô.
Dưới Kỳ Liên Sơn lượng nước sung túc, nuôi dưỡng thảo nguyên màu mỡ, trồng được vô số thanh khoa, Hồn Tà vương sở dĩ giàu có vang danh Hung Nô là vì bọn họ không chỉ chăn thả, mà còn trồng cây lương thực.
Quan trọng nhất lãnh địa Hồn Tà vương còn có một nơi tên Kính Thiết Sơn, là nơi hiếm có ở thảo nguyên có mỏ sắt.
Bao năm qua số vũ khí sắt ít ỏi Hung Nô có được, đều là từ Kính Thiết Sơn mà ra, đó cũng là nơi tập trung nhiều Hán Nô nhất.
“ Thong thả, đợi lương thực sắp thu hoạch, chúng ta sẽ đi.” Hoắc Khứ Bệnh dừng cuốc trả lời Triệu Phá Nô, hắn vô cùng hứng thú với nơi đó.
Xuân canh diễn ra thuận lợi, nhưng phân chia quân công lại gặp khó khăn.
Những tướng sĩ công chặt đầu cao không muốn chia quân công của mình, đó là thứ bọn họ dùng mạng đổi được, vì sao phải chia cho đám quỷ xui xẻo chiến tử? Chỉ có số ít hiểu, mình có được chiến công là nhờ phần của đồng bào chiến tử.
Chuyện này xử lý không tốt, dễ gây ra dao động lòng quân.
Bình thường phân chia không thành vấn đề, nhưng mà lần này chết quá nhiều, nhất là thân binh mượn ở Bạch Đăng Sơn, người Kỵ Đô úy không muốn chia công cho họ.
Dù các tướng lĩnh Hoắc Khứ Bệnh, Lý Cảm, Triệu Phá Nô, Vân Lang, Tạ Ninh có cống hiến hết toàn bộ quân công thì cũng không đủ người nhà mỗi huynh đệ chiến tử đủ quân công thoát khỏi áp lực thuế nặng nề.
Dù Vân Lang tuyên bố bỏ ra một trăm Vân tiền mua một công chặt đầu, bọn họ chẳng động lòng, vì họ chẳng sợ tướng quân dám nuốt quân công của mình.
Thực sự là không ai dám.
Tham ô tiền tài thì hoàng đế có khi còn mắt nhắm mắt mở cho qua, tham ô quân công thì ở triều Hán đã lâu rồi không có, người cuối cùng dám làm thế khi dẹp loạn tám nước.
Vẻn vẹn một lần mà có bảy tư cái đầu tướng lĩnh rụng xuống, trong đó có cả một phiên vương, từ đó trở đi quân Hán chấp hành luật Tần, chém đầu được công. Từ đó trở đi trên chiến trường thường xuyên thấy cảnh tướng sĩ hông buộc hai cái đầu vẫn hăng say chiến đấu, tới khi kiếm được cái đầu thứ ba.
Trong quân khi ghi chép công lao, tướng sĩ đặt cái đầu đầm đìa máu trước mặt quan quân pháp, quan quân pháp dùng dao rạch dấu lên trán thủ cấp, coi như thông qua.
Đó là cái nơi Vân Lang không bao giờ tới. Tú Y sứ giả lại rất thích.
Ở nơi khác Tú Y sứ giả dùng các loại thân phận che đậy, chỉ có ở Kỵ đô úy, Tú Y sứ giả mới mặc tú y hoa lệ, suốt ngày đi qua đi lại.
Nên đừng nói mạo công, ngay cả đầu lâu chẳng may chém hai phát vào mặt cũng bị họ đá đi, cho rằng cái đầu đó được quan quân pháp khám nghiệm rồi.
Suy nghĩ của Hoắc Khứ Bệnh quá ngây thơ, với quân nhân mà nói, phong hầu trên ngựa là mộng tưởng của mỗi người, chém thêm một cái đầu là tới gần mộng tưởng thêm một bước.
Lòng quân dao động là không thể, vì vỗ về lòng quân, Vân Lang chủ động nhận hết tội về mình, Hoắc Khứ Bệnh ra mặt phủ quyết sách lược chia đều quân công ấy.
Coi như dẹp được một hồi phong ba.
Đây có thể xem như là một làn thử nghiệm lòng người, Hoắc Khứ Bệnh thất vọng, số người biết một lòng vì huynh đệ quá ít ỏi, vậy không có khả năng thành quân, ngoài thở dài chỉ đành chấp nhận tình huống này.
Còn Vân Lang thì có đánh giá khác, đó là sức hiệu triệu của hoàng đế vẫn là cường đại nhất, không thể dao động được, lần thử nghiệm của Vân Lang cũng thất bại.