Kỵ đô úy tổn thất quá nửa, đó là câu mà Vân Lang nói tới nhiều nhất trong văn thư gửi cho Trung quân phủ.
Từ khi chiến sự kết thúc, Vân Lang luôn đợi tin tức ở Trường An, bổ xung binh lực, chỉ là khoảng cách quá xa, muốn có được câu trả lời cũng phải tới tháng 5, đành phải cầu viện Bạch Đăng Sơn trước, được chút binh lực nào hay chút ấy.
Thủ tướng của Bạch Đăng Sơn đã đổi thành Bình Lăng hầu Tô Kiến.
Không rõ vì sao ông ta không coi trọng Thụ Hàng thành lắm, tỏ ra rất bình đạm. Theo lý mà nói, ông ta nhậm chức hơn hai tháng rồi, cũng phải tới Thụ Hàng thành kiểm duyệt binh sĩ mới phải.
Kết quả là cho tới giờ vẫn chưa đến, dù là quân báo gửi tới Bạch Đăng Sơn, lại là cuộc chiến trọng yếu như thế với Hồn Tà vương, trong mắt ông ta chẳng là gì, trả lời chỉ có hai chữ "đã biết". Không có viện quân mà Vân Lang hi vọng, ngay cả số cung nỏ mà Vân Lang yêu cầu cũng bị cự tuyệt.
Người này và Vệ Thanh quan hệ cực kỳ mật thiết, bốn lần Vệ Thanh xuất chinh Hung Nô đều có ông ta đi theo, từ giáo úy thăng lên làm Bình Lăng hầu Du kích tướng quân, thống ngự nguyên tam bộ giáo úy, có thể nói quyền lớn trong tay.
Bất kể thế nào cũng phải chiếu cố cho Hoắc Khứ Bệnh một chút, vậy mà tình hình trái ngược hẳn.
Vân Lang và Hoắc Khứ Bệnh cùng thảo luận chuyện này rồi, không có kết quả, Tô Kiến không phải người bạc tình bạc nghĩa, đáng lẽ không nên làm thế, vậy thì có vấn đề mà họ không biết.
Tới lúc này Vân Lang vô cùng hoài niệm Hà Sầu Hữu đã đưa Tào Tương về Trường An, khiến cho y mất đi chỗ dựa để muốn làm gì thì làm.
Mãi không thấy viện binh, tướng sĩ trong thành xôn xao, cho rằng người Bạch Đăng Sơn ghen tỵ với công lao của bọn họ. Vân Lang cũng mong họ nghĩ thế, ít nhất còn giữ được sĩ khí.
Tình thế không rõ ràng làm Vân Lang bất an, liên tục phái hai đội tín sứ về Trường An, bề ngoài là thúc giục Tào Tương mau chóng về doanh, thuận tiện mang thêm vật tư, thực tế là gửi thư cho Trường Bình , A Kiều, nói rõ khốn cảnh ở Thụ Hàng thành, mong có được tin tức mà họ không biết.
“ Hồn Tà vương truân điền ở Hòng Nê than cách Kính Thiết Sơn không xa, nơi đó địa thế bằng phẳng chưa nói, còn được hai ngọn núi kẹo vào giữa, có sống chảy qua, đất đai đều được tưới, không chỉ sản xuất thanh khoa, còn có cao lương. Ta từng đi qua Kính Thiết Sơn, trời ạ, nhân gian tiên cảnh không đủ miêu tả vẻ đẹp của nó, chậc chậc, nơi đó còn cừu đen, lông cừu đen là bảo vật vô giá, nếu huynh đệ chúng ta có thể lấy được Kính Thiết Sơn, ha ha ha, mỗi người kiếm cái áo choàng lông cừu đen, tha hồ uy phong ...” Triệu Phá Nô năm xưa đi nhiều biết nhiều, quân tốt thích nghe hắn kể chuyện, thích gần gũi hắn.
Còn về phần Vân Lang, tướng sĩ đều tránh né y, phòng y như phòng trộm, như sợ y lấy mất quân công.
Vân Lang đi ngang qua nghe thấy Triệu Phá Nô chuốc thuốc mê cho tướng sĩ, không kìm được nhìn về phía nam ...
Hoắc Khứ Bệnh muốn kiến lập lực hướng tâm vào mình dưới sự ảnh hưởng của quân công là không thể, đó có lẽ là khác biệt giữa vương và tướng, tuy cùng là lãnh đạo, sức hiệu triệu hoàn toàn khác nhau.
Không thống nhất được lòng quân tốt thì Vân Lang bỏ tâm trí vào người Khương.
Y muốn kiến lập nên một xã hội mẫu hệ mà nữ nhân chiếm cứ địa vị thống trị, không chỉ có nữ vương, mà do nữ tử nắm giữ kinh tế, chính trị, quân sự, văn hoa và xã hội.
Như thế chắc chắn đây là xã hội coi trọng kinh tế văn hóa mà xem nhẹ quân sự.
Chuyện y đang làm tiền nhân chưa bao giờ làm, Vân Lang rất muốn thử, dù sao tình huống tệ nhất thì trên lịch sử đã xảy ra rồi, có xảy ra thêm chuyện gì cũng không sao.
Thời xưa đã xuất hiện xã hội mẫu hệ, đó là vì nam nhân săn bắn không kiếm được nhiều thức ăn, không ổn định bằng nữ nhân hái lượm, vì thế mà hình thành xã hội mẫu hệ.
Vân Lang theo đó mà suy, nếu nữ tử người Khương mà thành người cung ứng tài phú, lương thực lớn nhất thì bọn họ hết sức tự nhiên có được quyền thống trị.
Quá trình cải tạo xã hội diễn ra rất lâu, thế nên Vân Lang biến nam tử người Khương thành nô lệ, nhưng lại cho nữ tử quyền tự do tuyệt đối, chỉ dẫn cho họ những đạo phát tài cực kỳ thích hợp nữ tử.
Y rất kỳ vọng sớm ngày nhìn thấy xã hội mẫu hệ của mình.
Phụ nhân ở Thụ Hàng thành chỉ cần có chút rảnh rỗi là đan áo len lông cừu, quân tốt bây giờ đều thích mặc áo len dưới khải giáp, vừa ấm lại còn ngăn giáp cọ sát vào thân thể.
Thế nên phụ nhân có được động lực rất lớn, bọn họ nghĩ, Kỵ đô úy đã dùng thứ này, các quân khác sẽ dùng.
Chiến tranh giết chết không ít nam nhân, chẳng cần Vân Lang tác động thì nữ nhân vùng lên là chuyện tất nhiên, biểu hiện rõ ràng ở Thụ Hàng thành.
Phụ nhân làm ăn nhiều lên, phụ nhân được chia đất đai cũng trở nên kiêu ngạo, còn nam nhân bắt được chỉ có thể ngày đêm xây dựng thành trì.
Đúng như Vân Lang dự tính, Hiết Cổ quay trở lại, thương thế khá hơn nhưng tinh thần càng tệ, hắn dẫn theo rất nhiều phụ nhân trẻ nhỏ, số lượng lên tới năm sáu nghìn người.
Sự nô dịch mà hắn nghĩ không xuất hiện.
Đám phụ nhân mới tới bị phụ nhân trong thành tranh cướp hết, vì Vân Lang dạy họ kiến lập nên nhà xưởng của mình, bây giờ trong thành rất thiếu nhân thủ, đất ở trong thành rất nhiều, tùy tiện phân cho họ một chỗ dựng tạm lều là đủ.
Để tạo ra thêm đường sống cho phụ nhân, Vân Lang còn đem một bộ phận lớn quân nhu mua từ Thụ Hàng thành.
Kỳ thực Vân Lang cũng bị thương, không có thương tích nặng, thương nhẹ vô số. Tô Trĩ lệnh y phải tĩnh dưỡng, thế là Vân Lang làm một cái ghế tựa thoải mái đặt cái sân rộng trọng hậu doanh, cả ngày nằm đó, vì y thích nhìn những phụ nhân tới bàn bạc chuyện mua bán với tư lại, thích nhìn dáng vẻ đầy tự tin của bọn họ.
“ Nữ nhân vừa rồi béo như thế mà sao ngươi còn cười híp mắt nhìn người ta?” Lý Cảm thuận theo ánh mắt của Vân Lang nhìn thấy một phụ nhân to béo đen nhẻm, rùng mình vì khẩu vị của bằng hữu:
“ Ngươi thấy nàng ta vỗ tay lên bàn không?”
“ Thấy chứ, thịt toàn thân rung chuyển.” Lý Cảm lại chèn thêm một lời bình luận:
“ Đó là khí thế, ngươi xem cú vỗ bàn đó có tính xâm lược cỡ nào, nhìn nàng người ngả về phía trước, mắt nhìn thẳng vào tên tư lại, tên tư lại không có cả dũng khí đối diện, thế vụ làm ăn xong xuôi.” Vân Lang ngây ngất hồi tưởng:
Lý Cảm ngồi nhích sang bên một chút:” Chỉ là một phụ nhân hung hãn thôi, có gì lạ đâu.”
Vân Lang giơ một ngón tay lên, lúc lắc qua lại:” Sai, đó là phụ nhân có tiền có uy thế, hôm nay nàng dám vỗ bàn với tư lại, ngày mai ngươi nghĩ họ dám làm gì?”
Lý Cảm lắc đầu:” Không biết, nhưng ta biết nam nhân của nàng không còn đường sống nữa.”
Vân Lang hoa chân múa tay cười rất khoái chí:” Đó mới chỉ là giai đoạn sơ cấp, đợi khi Thụ Hàng thành trở thành trung tâm cung ứng lương thực vật tư của cả vùng tây bắc này, ngươi nghĩ phụ nhân đã rất lợi hại đó sẽ thế nào?”
Lý Cảm mặt co giật:” Sẽ càng béo hơn, khả năng cần người khiêng đi, A Lang, đừng hành hạ đầu óc ta nữa, ngươi định làm gì thế?”
Vân Lang cười ha hả vỗ vai hắn:” Ngươi nói đúng mà, ngươi sẽ nhìn thấy cảnh đó, ngươi nhất định sẽ thấy một đám nam nhân khiêng nàng.”
“ Rốt cuộc ngươi làm cái gì mà cười biến thái vậy?”
Vân Lang đan tay vào nhau để sau đầu, ngả lưng xuống ghế:” Nam tử thích chinh phục, nữ tử thích sở hữu.”
“ Có gì khác à?” Lý Cảm càng nghe càng mù mờ: