Hán Hương ( Dịch Full )

Chương 482 - Q3 - Chương 103: Để Xem Ngươi Giấu Tới Bao Giờ.

Q3 - Chương 103: Để xem ngươi giấu tới bao giờ. Q3 - Chương 103: Để xem ngươi giấu tới bao giờ.

Vân Lang không đáp chỉ Lý Cảm xem tiếp, ở cửa quân doanh có mấy nữ nhân đùn đẩy nhau, cuối cùng có một thiếu phụ dè dặt cúi đầu bước vào, ấp úng hỏi tư lại:” Bện, bện được ít chiếu cói, có thể đem trải, hoặc hoặc làm lều, quan nhân có cần không?”

Tư lại vừa bị phụ nhân bán da trâu làm đầy bụng tức, rống lên:” Một đồng.”

Thiếu phụ đó òa khóc, khóc chói tai ...

Tư lại hai tay day huyệt thái dương, thấy những huynh đệ khác đang làm việc đều dừng tay nhìn mình với ánh mắt bất thiện, đành nghiến răng nói:” Hai đồng, mau đi lấy đi.”

Thiếu phụ kia tức thì ngừng khóc, chạy ra gọi mấy tỷ muội mau đánh xe lừa vào.

Vân Lang cười ngã xuống đất:” Ngươi đã hiểu chưa?”

“ Khóc lóc quấy phá, đâu phải là bản lĩnh.”

“ Nếu ngươi là bệ hạ, ngươi thích một phụ nhân tới khóc lóc xin ngươi hạ thủ lưu tình, hay thích người ta chĩa vũ khí vào ngươi nói, ngươi muốn đánh, thì đánh!?”

“ A ...” Lý Cảm hiểu ra phần nào, gật gù:” Đây là tâm đắc ngươi có được từ trang viên của ngươi đấy à?”

“ Đúng thế, hữu dụng không?”

“ Xem ra cũng không tệ.” Lý Cảm hạ giọng xuống:” Nhưng ngươi đừng quên nữ nhân cũng có người lợi hại như cữu mẫu của Khứ Bệnh, dám bẻ gãy tay ngươi bắt ngươi nghe lời. Ngươi dung túng bọn họ quá mức như thế, nhỡ thảo nguyên xuất hiện nữ anh hùng như Mạo Đốn thì sao?”

“ Nếu thế thì Đại Hán có bị diệt quốc cũng đáng đời.” Vân Lang nhàn nhã xem tiếp trò vui:

Lý Cảm nghĩ một lúc gật mạnh đầu:” Đúng là đáng đời thật, không oan tí nào.”

Trong lịch sử mà Vân Lang từng trải qua, không hề thiếu nữ tử hùng tài đại lược.

Nghĩ tới Tiêu thái hậu của Khiết Đan khiến Đại Tống gọi là mẹ rất nhiều năm, Vân Lang cũng rất kỳ vọng triều Hán bị một đám nữ vương bao vây.

Cho nên y muốn lập nên một quốc gia nữ vương, nghĩ thế không khỏi nhớ tới Lưu Lăng, có trời mới biết nàng sẽ biến thành người thế nào.

Khi Vân Lang đang tưng bừng tạo ra lượng lớn nữ cường nhân ở Thụ Hàng thành thì phồn hoa của Trường An vừa lui đi.

Vũ đạo của Vu Đan vô cùng được hoan nghênh, Lưu Triệt vui vẻ ban cho tước Thiệp An hầu, thậm chí dọn cho hắn một tòa phủ ở Trường An để sinh sống.

Mỹ nữ mà Vu Đan muốn có rất nhiều, nhưng không được đụng vào, vì tòa phủ này ở bên cạnh thiên điện hoàng cung, cũng là nơi Hà Sầu Hữu sống.

Vừa mới trải qua tiết thiên thu, Lưu Triệt cảm thấy rất mệt mỏi, lười nhác nằm trên giường gấm, nghe Hà Sầu Hữu đánh giá về Kỵ đô úy và Thụ Hàng thành.

“ Hoắc Khứ Bệnh trí dũng hơn người có thể thành tướng tài cho bệ hạ sử dụng, Tào Tương tuy chẳng sửa được tính hoàn khố, song dám đánh ngất bản thân để tới Thụ Hàng thành, là đứa có trách nhiệm, bệ hạ có thể yên tâm sử dụng giao trọng trách. Lý Cảm thừa hưởng môn phong dũng mãnh trung trinh của Lý thị, thêm thời gian ắt thành danh tướng.”

“ Còn Vân Lang thì sao? Sao lại bỏ sót y?” Lưu Triệt liếc nhìn Hà Sầu Hữu quỳ trên bồ đoàn, không ngờ ông ta về nhanh thế, kỳ thực hắn cũng không thích Hà Sầu Hữu, còn nghĩ đẩy ông ta đi xa một chút:

“ Người này ...” Bản thân Hà Sầu Hữu cũng gặp khó khi đánh giá Vân Lang:

Liệt Triệt ngồi dậy, nhíu mày:” Tức là trẫm không dùng được sao?”

“ Không hẳn như thế, bệ hạ, Vân Lang có thể thành cánh tay trái phải của người, y mang có ý xuất trần quá mạnh, vạn vật thế gian ảnh hưởng tới y không nhiều, chuyện y làm mang tính chơi đùa nhiều hơn là nghiêm túc.” Hà Sầu Hữu đã cân nhắc câu trả lời rất lâu:

Lưu Triệt nghe đánh giá của Hà Sầu Hữu cũng không lấy làm lạ, hắn chỉ cần biết Vân Lang dùng được là đủ:” Người trong sơn môn đều như thế, ỷ mình biết nhiều hơn người khác, coi dặn dò của trẫm không ra gì, trẫm đợi y phạm sai lầm đây. Trẫm cũng biết rồi, người sơn môn tuy sẵn sàng cho trẫm dùng, nhưng vẫn lấy sơn môn làm trọng, nếu lựa chọn giữa trẫm và sơn môn, vẫn ngả về phía sơn môn.”

“ Bệ hạ không cần chú ý tới Vân Lang quá nhiều, tuy thông tuệ, song cũng là người trẻ tuổi bình thường, có kích động, có phạm sai lầm.” Hà Sầu Hữu nhíu mày:” Thiên tử nên có lòng dung nạp tứ hải, còn chuyện thần tiên hư vô xa xăm ...”

Lưu Triệt ghét người khác phản bác ý kiến của mình, cắt ngang lời Hà Sầu Hữu:” Định xử lý Vu Đan ra sao? Kẻ này ở tiết thiên thu vừa múa vừa vô tình tiếp cận trẫm.”

Hà Sầu Hữu thấy hoàng đế không muốn bàn chính sự, thầm thở dài:” Bỏ đi hùng phong là được.”

Lưu Triệt xua tay:” Biết rồi, ngươi đi làm đi, xong thì quay về Thụ Hàng thành theo dõi Vân Lang cho trẫm, có giỏi thì y dấu bản lĩnh trong bụng suốt đời đi.”

Hà Sầu Hữu biết hoàng đế vẫn ôm giấc mơ thần tiên, cho rằng Vân Lang còn che dấu bí mật sơn môn, không nói thêm thi lễ rời đi, trước khi đi còn vô ý liếc mắt vè phía rèm sau lưng hoàng đế.

Cái rèm vốn yên lặng có chút rung động.

Lưu Triệt rống lên:” Đừng nhìn lung tung trong phòng trẫm, trẫm đã trưởng thành, không cần ngươi chú ý mọi lúc.”

Hà Sầu Hữu lẩm bẩm:” Cung vệ của bệ hạ ngày càng kém.”

Ông ta vừa đi, một hắc y nhân bò tới trước mặt hoàng đế lĩnh tội.

Lưu Triệt nhìn hắn bò ra đất như con sâu càng phản cảm phất tay:” Cút đi, nếu lão yêu quái không chết, các ngươi cũng không đứng thẳng lên nổi phải không?”

Hắc y nhân biết hoàng đế đang nổi giận chứ không phải muốn hắn đáp, dập mạnh đầu sau đó bò ra sau rèm, lần này không nhúc nhích nữa.

Lưu Triệt nằm ngửa mặt trên giường gấm lẩm bẩm:” Không hỏi thương sinh chỉ hỏi quỷ thần sao? Trẫm cứ muốn hỏi chuyện quỷ thần đấy, thì sao nào?”

Vu Đan một mình ngồi dưới mái hiên ngẩng đầu nhìn bầu trời vuông vức của thiên tỉnh, tay muốn bóp nát lan can.

Lễ thiên thu của Hán hoàng qua đã hai ngày, hắn vẫn không quên cảnh mình cùng đám người lùn múa biểu diễn, hắn tự cho rằng mình có thể chịu đựng khuất nhục ấy, nhưng hắn đánh giá cao sự nhẫn nại của bản thân rồi, nếu không liên tục áp ức tâm tình, hắn đã cùng Hán hoàng đồng quy vu tận.

Vu Đan đã hai ngày hai đêm liên tục không ngủ, cứ mỗi lần nhắm mắt là nhìn thấy những khuôn mặt cười nghiêng ngả khi hắn nhảy múa, dù dùng dao đâm vào đùi, máu cháy như suối cũng không thể giảm bớt hổ thẹn.

Không biết vì sao xuất hiện trước mắt nhiều nhất là khuôn mặt chảy huyết lệ của Tra Hãn trước khi chết.

“ Ngài có thể tự sát không? Tay ta không còn sức rồi …”

Mới đầu câu nói đó chỉ vẻn vẹn là lời khẩn cầu, Tra Hãn nói càng lúc càng nhanh, cuối cùng thành sấm sét nổ uỳnh uỳnh trong đầu Vu Đan.

“ Ta có thể tự sát sao?” Vu Đan thình lình hét lớn, sau đó tung mình lao người vào cây thông trước cửa. Lá thông rơi rào rào, hai con sóc kêu chít chít mấy tiếng, sau đó chui vào hốc cây.

Bình Luận (0)
Comment