“ Không thể, thiên thu tiết năm sau ngài còn phải múa cho bệ hạ xem.” Hà Sầu Hữu với nụ cười như nắng sớm từ ngoài đi vào, nhìn tấm viển Thiệp An hầu, hài lòng lắm:” Không tệ, không tệ, tấm biển này treo ở đây rất uy phong.”
Vu Đan hơi giật mình, nhanh chóng nặn ra một nụ cười, chắp tay một cái:” Nhất thời thất thố.”
“ Không sao, phàm là đại trượng phu, ai chịu được vũ nhục, phát tiết một chút là bình thường, lão phu hiểu.” Hà Sầu Hữu tỏ ra thông cảm:
“ Chỉ là một mình ở trong cung thất lớn thế này có chút tịch mịch. Không biết ta có thể ra ngoài không đi dạo không?” Vu Đan thoáng cái đã cười nói như chưa có chuyện gì:
Hà Sầu Hữu gật đầu liên hồi, cười:” Cũng được, chúng ta sang bên cạnh xem, đó là nơi trước kia lão phu làm việc, là nơi thú vị lắm, nơi đó giúp bình tâm tĩnh khí rất tốt đấy.”
Hai người nói cười rời Thiệp An hầu phủ, đi qua một cái hành lang không dài, thấy thiên điện màu đen.
Hà Sầu Hữu chỉ tấm biển treo hai chữ "phòng tằm" thiếp vàng:” Đó là bút pháp của lão phu hơn bốn mươi năm trước khi giao quản lý nơi này, giờ trông vụng lắm.”
Vu Đan khách khí khen ngợi vài câu, nhìn nơi này không hiểu sao thấy có luồng hơi lạnh phát ra từ sống lưng, bất giác lùi lại:” Đây là đâu?”
“ Là phòng tằm, nơi khiến nam tử nóng nảy trở nên hiền hòa.”
Vừa nghe thế Vu Đan thất kinh, xoay người định chạy, chỉ thấy trước mắt tối sầm, nhũn người ngã xuống. Sau đó có bộn hoạn quân cao lớn quỳ trước mặt Hà Sầu hữu đợi lệnh.
“ Tịnh thân cho hắn, cắt sạch.”
Bốn hoạn quan chắp tay nhận lệnh, khiêng Vu Đan vào đại điện đen xì.
“ Đừng đụng vào râu của hắn.”
Hà Sầu Hữu trước khi đi dặn một câu, sau đó khoan khoái vươn mình, thấy mình nên tới Vân thị một chuyến, sắp về Thụ Hàng thành rồi, nên giúp Vân Lang mang chút thư tín gì đó.
Tào gia, Hoắc gia, Lý gia, Tạ gia cũng nên ghé thăm, đồng liêu mà, chút tình nghĩa phải có chứ.
“ Ài, ai cũng bảo lão phu âm độc, nào có biết lão phu là người nhiệt tình, ha ha ha.”
Rời khỏi hoàng cung, Hà Sầu Hữu nhìn thị vệ run lẩy bẩy, đòi hắn đưa thẻ trúc để viết tên, viết ngay ngắn tên tuổi, lý do xuất cung cũng rõ ràng.
Ly Sơn, trang viên Tào thị.
Một năm rưỡi không về nhà, Tào Tương tới Trung quân phủ bàn giao quân vụ xong liền chui đầu vào nhà, đóng cửa lại, chuẩn bị hưởng niềm vui gia đình vài ngày.
Cho dù là chỗ mẫu thân, Tào Tương cũng không định tới bây giờ, đợi đem chuyến hành trình này suy ngẫm lại rõ ràng rồi thảo luận với mẫu thân sau.
Nhi tử béo nằm trên bụng hắn, kệ cho Tào Tương sờ chân nắn tay nó cũng không chịu tỉnh.
Nữu Nữu ngồi ở bên cạnh phong tư yểu điệu vừa búi tóc vừa nói:” Chàng đừng trêu Tín Nhi nữa, để nó ngủ đi.”
“ Sao nó cứ ngủ suốt thế, phải hăng hái lên chứ, muốn mưu toan gia tài Vân thị trông cả vào nó đó.” Tào Tương cười ha hả:
Nữu Nữu vội ghé tới gần hỏi nhỏ:” Mưu toan ra sao? Thiếp rất muốn mấy cửa hiệu nhà họ.”
“ Ha ha ha, còn thể nào, bảo nhi tử nàng cưới Vân thị đại nữ về, đừng nói cửa hiệu, dù ta muốn lên trời, có khi A Lang cũng làm được.”
Nữu Nữu bế nhi tử lên, áp má vào má nó, tự tin nói:” Nhi tử của thiếp thế nào cũng làm được.”
Tào Tương nhìn thân hình nảy nở của Nữu Nữu trước mắt, đưa tay ra ôm lấy eo nàng:” Này, đưa con cho ma ma trông đi.”
Nữu Nữu vặn mình né tránh vòng tay của Tào Tương, cười khúc khích:” Đi một chuyến về thô bạo hơn nhiều nhé.”
Tào Tương không cam tâm lại ôm lấy thê tử, ghé đầu vào người nàng hít mùi thơm trên người, Ngưu thị không chịu được Tào Tương dây dưa, giao con cho ma ma, vuốt ve gò má gày gò ram ráp của hắn:” Thật đáng thương.”
Đôi phu thê thiếu niên vừa mới ngã xuống giường, đang lúc lửa tình rực cháy thì ngoài cửa Tào Phúc hô to:” Bẩm hầu gia, thủ lĩnh phòng tằm Hà Sầu Hữu tới thăm.”
“ Hả?” Tào Tương tức thì ngã từ trên người Nữu Nữu xuống:
Hà Sầu Hữu ngồi trên Quan Sơn lầu của Tào thị, uống trà, nhấm nháp những cái bánh tinh xảo, ngắm cảnh Ly Sơn lởn vởn mây mù, thấy Tào Tương vội vàng chạy tới, chỉ liếc mắt một cái đã biết vừa rồi hắn làm gì:” Không cần gấp như thế, không thể tận tình phát tiết là hại người lắm đấy.”
Tào Tương yếu ớt thi lễ:” Lão tổ tông giá lâm, sao dám chậm trễ.”
Hà Sầu Hữu vẫn tự rót trà:” Ừ, lên chiến trường rồi có khác, ung dung hơn nhiều đấy.”
Tào Tương cẩn thận đi tới, thay trà, cho thêm nước sôi:” Trời đã tối, hôm nay lão tổ tông ở lại nghỉ ngơi.”
Hà Sầu Hữu vẫn nhìn Ly Sơn:” Làm phiền rồi, ăn uống an bài phong phú một chút nhé, sáng nay ta tới Tạ thị chẳng kiếm nổi bát cơm, toàn dập đầu thi lễ thôi.”
Tào Tương đánh mắt với Tào Phúc, Tào Phúc chạy đi ngay, tất nhiên là tới Vân thị lấy thức ăn rồi, chuyện này đã thành thói quen.
Hà Sầu Hữu nhấp một ngụm trà, không hài lòng, ông ta đặt chén trà xuống đợi nó nguội, uống trà nguội thấy thoải mái hơn:” Ba ngày sau theo lão phu về Thụ Hàng thành.”
Tào Tương giật mình:” Hả? Dựa theo quân luật chúng ta còn có thể ở lại thêm mười ngày mà, sao cần phải gấp gáp thế?”
Hà Sầu Hữu nghiêm mặt nói: “ Khi chúng ta rời Thụ Hàng thành, Hồn Tà vương phái người xâm phạm, Hoắc Khứ Bệnh nửa đêm tập kích đại doanh Hung Nô, Vân Lang mở thành điều khiển chiến xa xung phá trận địch tiếp ứng, tuy chém hơn hai nghìn thủ cấp, Kỵ đô úy cũng tổn thất nặng nề.”
“ Nay tuy Hung Nô đã lui, nhưng trong thành binh lực thiếu hụt, Vân Lang hai lần gửi thư tín thập vạn hỏa cấp cầu viện. Nếu ngươi định ở nhà mười ngày cũng được, thong thả, lão phu đi trước ...”
Tào Tương vừa nghe đã không ngồi yên được nữa, gấp gáp hỏi:” Trung quân phủ có kế hoạch viện binh chưa?”
Hà Sầu Hữu nhạt giọng nói:” Tây bộ tướng quân nói không còn binh để điều phái.”
“ Lão thất phu Tô Kiến, ta không tha cho ngươi.” Tào Tương nắm chặt tay chửi bới một hồi:” Làm phiền Hà công giúp lấy một văn thư điều binh của Trung quân phủ, tiểu tử chuẩn bị vật tư, ngày kế chúng ta lên đường tới Thụ Hàng thành.”
“ Hà hà, văn thư điều binh ở đây, nhưng Vũ Lâm quân dưới trướng Công Tôn Ngao, e ngươi khó qua được cửa này.”
Tào Tương đấm tay xuống bàn:” Hắn ở Đại Thành Sơn tự ý làm càn không nghe hiệu lệnh, vì sao loại đó còn chưa chặt đầu tại chỗ mà giữ lại hại người?”
“ Á phụ ngươi ở Đại Thanh Sơn không giết hắn, ai làm gì được? Về kinh sư rồi hắn dù sao cũng là công thần, bệ hạ trách mắng hắn vài câu đã là giúp á phụ ngươi nguôi giận. Oán trách gì nữa ...”
Hà Sầu Hữu cứ một câu á phụ, hai câu á phụ làm Tào Tương rất không thoải mái, cơ mà hắn có điều bận tâm hơn rồi, không để trong lòng, viện quân điều điều nơi khác rất khó, các quân đều đã xuất kích chẳng ai muốn chia quân cho người khác, lực lượng phòng thủ kinh sư không dễ dàng rút ra, chỉ còn đám thiếu niên của Vũ Lâm quân, mà Công Tôn Ngao vẫn đại thống lĩnh Vũ Lâm quân.
Công Tôn Ngao không chỉ có xung đột với "á phụ" của hắn, còn có thù riêng với Kỵ đô úy, khỏi nói muốn lấy quân hắn ắt làm khó, mà Tào Tương không có thời gian dây dưa. Đi qua đi lại mấy lượt, đột nhiên đứng khựng người, chạy tới trước mặt Hà Sầu Hữu hô lên đầy bi thảm:” Lão tổ tông.”
Hà Sầu Hữu thở dài:” Được rồi, được rồi, không cần nói nhiều, lão phu hung danh vang xa, hẳn Công Tôn Ngao không dám gây khó dễ, thế nào cũng chọn cho các ngươi hai nhìn nhi lang tốt nhất.”
“ Chỉ có hai nghìn e ...”
Hà Sầu Hữu cười: “Với quan chức của Hoắc Khứ Bệnh giờ chỉ có thể thống quân ba nghìn, chuyện này không thương lượng, ngươi mau đi chuẩn bị, lão phu hôm nay ăn no uống đủ, mai còn đi chọn tướng sĩ.”
Tào Tương cũng không muốn tốn thêm thời gian, chân thành thi lễ với Hà Sầu Sữu, gọi yết giá trong nhà tới hầu hạ, bản thân lên ngựa phóng thẳng tới Dương Lăng ấp.
Hà Sầu Hữu cười khà khà cầm cái ấm trà đi ra ngoài ngắm cảnh Ly Sơn, hoàng hôn trang hoàng cho ngọn núi hình ngựa phi này càng thêm mỹ lệ, phất tay không cho yết giá đi theo, một mình lững thững dạo bước trong rừng.
Không hề giống như thuận bước đi dạo, càng chẳng hề giống người mấy chục năm năm không rời khỏi cung cấm, đích đến vô cùng rõ ràng.
Bước trên con đường nhỏ ngoằn ngoèo như ruột dê, nhiều lúc tường chừng phía trước hết đường, vén dây leo sang, lách qua tảng đá, phía trước lại có lối đi, chẳng mấy chốc Hà Sầu Hữu đứng trước một căn nhà bằng đá.
Vật dụng trong căn nhà đá sắp xếp gọn gàng, nhưng bụi đã bám dày, bếp đã lâu không nhóm lửa.
Hà Sầu Hữu ngồi trên tảng đá lớn trước nhà, mặt trời đã lặn, chỉ còn vài tia nắng cuối cùng, ngọn đối đất trước mắt chỉ còn là đường nét tối om, Vân gia trang tử đằng xa thì đang lần lượt sáng đèn, giống như vòng tay ôm lấy nơi này.
Cầm ấm trà nguội lên, Hà Sầu Hữu tu một ngụm: “Thái Tể, ngươi gây phiền phức lão phu rồi đó …”