Nhân vật như Hà Sầu Hữu đi tới đâu thì kinh thần khiếp quỷ tới đó, vì thế chẳng mấy chốc tin tức xác thực được truyền tới Trường Môn cung, A Kiều bế khuê nữ bất ngờ nói:” Vậy là Hoắc Khứ Bệnh và Vân Lang chém Hồn Tà vương tại trận à?”
“ Vâng, chỉ là bọn họ cũng tổn thật quá nửa, mà Kỵ đô úy với Công Tôn Ngao có thù sinh tử, Tào Tương muốn điều hai nghìn quân từ Vũ Lâm quân đi cứu viện, e là khó lắm.”
A Kiều lau nước dãi trên miệng khuê nữ, dậm chân tức giận:” Bệ hạ vẫn cái tính đó, từ nhỏ tới giờ không chịu thay đổi, luôn làm chuyện khiến người ta khó chịu, rõ ràng biết hai bên đó không hợp nhau còn cố tình ra ý chỉ như vậy. Tuy có Hà Sầu Hữu ở đó, tên tiểu tử Tào Tương gian xảo ắt sẽ dùng, nhưng một bên phái quân không vui vẻ, một bên nhận quân chẳng thoải mái. Ngoài thể hiện quyền lực của mình ra, chẳng có ích gì.”
“ Hà Sầu Hữu vì sao lại chịu bôn tẩu vì Kỵ đô úy chứ? Quý nhân đánh giá Tào Tương cao quá chăng?”
“ Đương nhiên là bị mấy tiểu tử đó làm hứng thú rồi, bốn tên đó hợp lại cùng một chỗ, khó nới trước sẽ làm ra chuyện gì. Đại khái Hà Sầu Hữu cũng muốn biết lắm, ông ta chẳng bôn ba vì Kỵ đô úy đâu, đơn thuần vì hứng thú của bản thân thôi.”
…. ………
Trường Bình hầu phủ Dương Lăng ấp, Trường Bình nhìn nhi tử trưởng thành chững chạc hơn hẳn, rất hài lòng:” Vậy là Hà Sầu Hữu vẫn còn ở nhà con?”
“ Ba nghìn, con muốn ít nhất có ba nghìn giáp sĩ, có khải giáp, đao kiếm, cung nỏ, đều phải là quân tinh nhuệ.” Người hòi một đằng, người trả lời một nẻo, Tào Tương tuy tiếng nói với Trường Bình, mắt lại nhìn Vệ Thanh đang cúi đầu xem sách làm ra vẻ không can dự vào câu chuyện hai mẹ con họ:
Trường Bình bật cười:” Lại giở trò này à, bao nhiêu năm rồi không dùng, hồi xưa con bầu bĩnh đáng yêu còn có tác dụng, bây giờ không phải dễ.”
Tào Tương nói lớn:” Bây giờ con muốn ba nghìn giáp sĩ, hai nghìn Vũ Lâm vệ, còn một ngày nữa thôi, mẹ phải giúp con.”
“ Á phụ con có hai trăm thân vệ, con có muốn không? Đó là lực lượng duy nhất mẹ có thể chi viện cho mấy đứa rồi.”
“ Bằng đấy thậm chí còn chưa đủ bảo vệ mẹ, mẹ không định ra ngoài nữa à?”
Vệ Thanh lúc này không thể đứng ngoài cuộc nữa, đặt cuốn sách xuống:” Tướng quân viễn chinh tất nhiên cần thủ vệ sâm nghiêm, nếu đã về nhà, giữ bao nhiêu thân binh như thế chỉ khiến người ta ghen ghét thôi, chẳng thà không giữ một ai cho nhàn nhã. Hơn nữa ta và mẹ con chẳng định ra ngoài, có đi cũng tới Thượng Lâm Uyển ở là cùng, nơi đó không cần hộ vệ.”
Tào Tương sốt ruột:” Đám Khứ Bệnh, Vân Lang nguy trong sớm tối.”
“ Không tới mức đó đâu, Hồn Tà vương đã chết, sở bộ ắt tranh giành vương vị, đợi khi có vương vị rồi chăng nữa, nguyên khí tổn thương, cũng phải dưỡng sức vài năm. Quân đội Hung Nô đánh một trận không hề dễ dàng, mỗi khi xuất quân là phải có thu hoạch, nhất là mùa xuân thế này, không chăn thả gia súc lại miễn cưỡng xuất quân là đại kỵ rồi, lại còn hao binh tổn tướng.” Vệ Thanh tác chiến với Hung Nô bao năm tất nhiên nhìn một cái là hiểu:
Trường Bình gõ trán Tào Tương phân tích thêm:” Nếu tình thế thực sự nguy cấp thì Hoắc Khứ Bệnh đã gửi thư cầu viện, là Vân Lang mà gửi thì nên suy nghĩ rồi. Bây giờ e chỉ có Hoắc Khứ Bệnh kiếm chuyện với người ta, chứ không phải Hồn Tà vương tới gây rắc rồi. Vân Lang sở dĩ đòi nhiều quân như vậy là chuẩn bị cho Khứ Bệnh.”
“ Hai nghìn Vũ Lâm quân tuy là tân binh, nhưng với tình thế ở Thụ Hàng thành, có thể vừa tác chiến vừa luyện binh. Nói cách khác bệ hạ chưa hi vọng mấy đứa đã có đủ bản lĩnh đánh được Hung Nô, chủ lực quốc triều dùng ở Y Trật Tà.”
Tào Tương nghe thế nhẹ người phần nào, đồng thời tức giận:” Vậy là Thụ Hàng thành là con tiểu thiếp, không ai thèm để ý rồi phải không?”
“ Còn không bằng cả con tiểu thiếp nữa kìa.” Trường Bình răn dạy xong liền đẩy tới một văn thư:” Văn thư cho phép Kỵ đô úy tuy ở dưới quản lý của Bạch Đăng Sơn song có quyền tuy nghi hành sự ở đây, mẹ chỉ giúp được con thế thôi. Con tốn thời gian ở đây không bằng đi tìm Công Tôn Ngao lấy quân.”
Tào Tương nhận lấy văn thư, dập đầu ba cái chạy ngay.
Tào Tương vừa mới ra ngoài thì bị một người giữ lấy, Tào Tương vừa định có chân đá thì người đó vội vàng gọi:” Đại huynh ...”
“ Xẻo ngay, Tào gia chỉ có một mình ta, đâu ra huynh đệ.” Bị bàn tay ươn ướt của Vệ Kháng nắm lấy tay, Tào Tương cực độ khó chịu:
Vệ Kháng sớm quen với cái mồm ác độc của Tào Tương, cười nịnh:” Lần này huynh tới Thụ Hàng thành có thể mang đệ theo được không?”
“ Cái gì?” Tào Tương trố mắt nhìn cái tên mười ba tuổi đã được phong Nghi Xuân hầu này, nói ra là quý công tử số một số hai ở Trường An,
Chỉ đáng tiếc tên này từ sau khi bi Hoắc Khứ Bệnh đánh cho gãy chân, lại bị cha trừng phạt, liền trở nên ngoan ngoãn hơn, ít ra khỏi nhà.
Không ngờ tên này lại đòi đi Thụ Hàng thành.
Không phải Tào Tương coi thường Vệ Kháng, thực sự tên này quá nát, cưỡi ngựa trêu ghẹo dân nữ còn được, chứ đi Thụ Hàng thành ... Ngoài làm chuyện mất mặt ra thì chẳng được tích sự gì.
Vu Đan và mới nhảy múa cho hoàng đế xem, Tào Tương không muốn thấy nhi tử của Vệ Thanh bị người ta bắt đi ủ giường cho Y Trật Tà.
“ Qua được Hà Sầu Hữu thì ngươi muốn đi đâu, ta đem người theo tới đó.” Tào Tương nói xong câu này tỉnh người, Đầu Trứng đúng là bảo bối toàn năng, dùng vào việc gì cũng được, chẳng trách A Lang lại thích thân thiết với ông ta.
“ Là Hà Sầu Hữu của phòng tằm sao?”
“ Đúng thế ông ta đang ở nhà ta đợi ta về trả lệnh đấy, ông ta đồng thời là giám quân của Thụ Hàng thành, nghe nói đang chiêu nạp thân vệ, ngươi đi thử vận may xem.”
Vệ Kháng liên tục lắc đầu lùi lại:” Vừa rồi đệ đùa ấy mà, với cái gân cốt này mà tới Thụ Hàng thành, khả năng sống sót trở về không cao, ở nhà đọc sách tốt hơn.”
Tào Tương gật đầu:” Cũng tốt, cúng tốt, đọc sách sau này dễ vươn lên hơn.”
Vệ Kháng vâng dạ, tiễn Tào Tương rời hầu phủ,
Đợi Tào Tương đi xa rồi, hai thiếu niên khác từ sau bụi hoa nhảy ra, Vệ Bất Nghi nhỏ hơi, hỏi gấp:” Đại huynh, Tào Tương đồng ý không?”
Vệ Kháng nhìn bóng lưng Tào Tương lắc đầu:” Sau này bớt qua lại với hắn, hắn bị Hà Sầu Hữu nhắm vào rồi, sống được bao lâu khó nói.”
“ Hà? Hà Sầu Hữu?”
“ Các đệ nói xem nếu Tào Tương chết, chúng ta có cơ hội nào tiếp nhận Bình Dương hầu phủ không?”
Vệ Nghi lắc đầu:” Còn Tào Tín nữa cơ mà.”
Vệ Kháng nhổ một bãi nước bọt:” Thật xúi quẩy, cái gì ngon lành cũng cho Tào gia, Vệ thị chúng ta là thân tộc, lại không được gì, đây là cái lý gì chứ?”
Vệ Đăng nhỏ giọng nói:” Nói nhỏ thôi, lời này vào tai chủ mẫu thì hỏng.”
Vệ Kháng vung tay:” Sợ gì, mai ta cũng gia nhập Vũ Lâm quân, lập nên hầu phủ chân chính, cái Nghi Xuân hầu vớ vẩn này ta không cần.”
Nói xong phất tay áo bỏ đi.
Vệ Đăng trầm tư, đại ca nói rất có lý, đại ca mà lập phủ riêng thì sau này tước vị của cha để cho mình, hay là mình đem ý nguyện của đại ca nói cho chủ mẫu nhỉ?
…. …
Hôm nay dừng ở đây nhé.