Tào Tương thì chẳng còn để đám huynh đệ Vệ thị trong đầu nữa rồi, thân ở Trường An nhưng tâm trí đã ở Thụ Hàng Thành, ngựa không ngừng vó bôn ba, tới khắp nơi khóc nghèo kể khổ cho Kỵ đô úy, cuối cùng cũng thỏa mãn được danh sách của Vân Lang.
Vật tư sẽ tập kết ở Dương Lăng ấp, y mang theo thân binh gia tướng tới doanh trại Vũ Lâm vệ, dù cực ghét Công Tôn Ngao, hắn vẫn phải qua cửa này.
Hà Sầu Hữu là người có chữ tín, Tào Tương tới nơi thì quan binh của Vũ Lâm quân đã xếp hàng dưới đài duyệt quân, trên đài cao Hà Sầu Hữu đang ngồi trên cái ghế da hổ, vẫn cầm theo cái ấm trà của Tào gia uống. Ghế cũng là của Tào gia, da hổ là của Công Tôn Ngao, khắp Đại Hán chỉ có hắn ta là thích da gấu, da hổ.
“ Đợi ngươi cả canh giờ rồi, người trẻ tuổi bây giờ làm gì cũng lề mà lề mề, nếu là mấy năm trước, lão phu đánh gãy chân vẫn là nhẹ.” Công Tôn Ngao vừa thấy Tào Tương đã gây khó dễ:
Tào Tương lờ Công Tôn Ngao đi, tới thẳng chỗ Hà Sầu Hữu, cười nịnh:” Xem ra lão tổ tông đã có chương trình?”
Hà Sầu Hữu cười:” Lão phu là gia nô của bệ hạ, biết gì về quân lược đâu, chỉ biết làm phiền đại thống lĩnh tập kết tướng sĩ Vũ Lâm vệ lại, đợi ngươi chọn.”
Tào Tương tùy tiện chắp tay một cái:” Đại thống lĩnh am hiểu binh pháp lắm, xưa nay mai phục đánh lén là sở trưởng, chẳng biết đã gọi hết quân ra chưa?”
Công Tôn Ngao bóp chặt tay, vẫn tươi cười ghê rợn nói với Hà Sầu Hữu:” Một vạn ba nghìn một trăm người, nếu Bình Dương hầu chưa hài lòng, mỗ có thể điều cả tướng sĩ hưu mộc, công cán và thương tật tới.”
Hà Sầu Hữu cười khà khà, nhích mông thay vị trí thoải mái hơn, bảo Tào Tương:” Mau đi chọn quân, Đại thống lĩnh đã nể mặt lắm rồi.”
Công Tôn Ngao bấy giờ mới nhìn chằm chằm Tào Tương:” Khiêu đãng doanh, xạ thanh doanh không được đụng vào.”
Tào Tương cúi mình hỏi Hà Sầu Hữu:” Lão tổ tông, văn thư có hạn chế gì không ạ?”
Hà Sầu Hữu lắc đầu:” Không có.”
Công Tôn Ngao mắt rực lửa, cười gằn:” Bình Dương hầu, không tính để lại đường lui nào cho nhau à?”
Bất kể là Tào Tương trước kia hay bây giờ, dọa dẫm kiểu này với hắn vô nghĩa, cười nhạt:” Đã tới mức sai người giết chủ tướng của ta rồi, ta còn nể mặt ngươi thì ta là đồ ngốc.”
Nói xong đi tới rìa đài cao, nhìn các khúc trưởng, đồn trưởng ở đầu quân trận, lớn tiếng nói:” Giờ ta cho các ngươi cơ hội lập công dựng nghiệp, cho các ngươi cơ hội giết nô, kẻ nào có ý thì rời hàng.”
Công Tôn Ngao tới bên cạnh Tào Tương, mắt quét ngang đám quân quan hàng đầu, sát khí ngập ngụa, lập tức những người định bước lên liền rụt chân lại.
Tào Tương ngửa mặt cười dài:” Sao, sợ cái gì, các ngươi chẳng lẽ còn cho rằng mình có cơ hội về Vũ Lâm vệ nữa à? Hơn nữa, hai năm nữa thôi, Đại thống lĩnh Vũ Lâm vệ có khi là ta rồi.”
Công Tôn Ngao giật mình, quay sang Hà Sầu Hữu:” Quá ngông cuồng rồi.”
Hà Sầu Hữu xua tay cười:” Người trẻ tuổi mà, ha ha ha.”
Rốt cuộc cũng có một khúc trưởng kiên định bước ra, sau đó là hai đồn trưởng. Tào Tương gật gù hài lòng:” Được rồi, chỉ thế thôi, nhiều hơn nữa ta cũng không nhận được, không thể thành huynh đệ thì nhiều cũng vô ích. Khúc trưởng, báo danh đi.”
“ Mạt tướng là Vương Mộc Đầu.” Vương Mộc Đầu tầm ba mươi, da đen đúa, người rất cao, trông rất giống khúc gỗ, nếu ở quân khác tuổi này chưa là gì, nhưng ở Vũ Lâm quân thì là lớn tuổi rồi:
Tào Tương vỗ đầu mấy cái:” Hả, ta nhớ ra rồi, chính ngươi trước kia cầm roi đuổi bọn ta chạy huấn luyện, cũng ba năm rồi, vẫn còn ở đây làm khúc trưởng sao?”
Vương Mộc Đầu lớn tiếng đáp:” Vì đại thống lĩnh không thích mạt tướng.”
“ Ha ha ha, hiểu, ta hiểu, người này ta nhận rồi, nhận rồi, Đại thống lĩnh không thích người có bản lĩnh mà, sợ sau này ngươi trèo lên đầu ông ấy, ha ha ha, tới Kỵ đô úy của ta đi.”
“ Vâng, sớm nghe Hoắc Khứ Bệnh ở thảo nguyên tung hoành chém tướng địch vô số, mạt tướng ngứa ngáy lắm rồi, được tới Thụ Hàng thành tử chiến với Hung Nô một trận, chết cũng không tiếc.”
Công Tôn Ngao vừa nổi giận định bước tới gần Tào Tương thì Hà Sầu Hữu nhìn sang, nụ cười lờ mờ bên mép làm hắn ta xì hơi tại chỗ, cắn răng nói:” Hắn phỉ báng như thế, sau này mỗ còn thống ngự đại quân thế nào?”
“ Người trẻ tuổi mà, ha ha ha.” Hà Sầu Hữu vẫn nói câu đó:
Công Tôn Ngao nghiến răng ken két, chỉ muốn tóm cổ Tào Tương ném khỏi đài cao, rốt cuộc nhịn được.
“ Năm Nguyên Sóc thứ tư, Nhạn Môn Quan hoang vu, tướng sĩ biên ải kiếm ăn qua ngày, chiến mã giảm nửa cỏ khô ... Nghe đồn phần còn dư ra đều vào bụng ngươi hả?”
Mặt Công Tôn Ngao đang đỏ bừng bừng nhìn Tào Tương đứng ở bên mép đài duyệt quân khua môi mua mép sắp không nhịn được, chợt nghe một câu nói âm u truyền ra từ phía Hà Sầu Hữu, tức thì toàn thân lạnh toát, mặt cắt không ra máu phủ nhận ngay:” Đều là bịa đặt.”
“ Tướng quân phát tài từ chiến tranh là điều tất nhiên, từ xưa tới giờ cấm bao nhiêu cũng không hết, nhưng một tướng quân có trung dũng không, quân công là hàng đầu, nên tỳ vết nhỏ này có thể bỏ qua.”
“ Công Tôn Ngao, ngươi có biết ở trong Kỵ đô úy người được ăn ngon nhất là ai không, không phải chủ tướng Hoắc Khứ Bệnh, không phải Vân Lang có danh thiên hạ đệ nhất bào trù, cũng không phải người có thân phận tôn quý nhất là Tào Tương, mà là thương binh.”
“ Muốn phát tài thì kiếm từ chiến trường, đừng có hút máu binh tốt, nên ngậm mồm lại, đừng có tuôn ra những lời dối trá trước mặt lão phu, chuyện ngươi làm, lão phu biết hết. Tới một ngày ngươi không thể vì bệ hạ dốc hết sức, ngày đó lão phu đến phủ, khi đó tính toàn bộ món nợ này.”
Công Tôn Ngao mồ hôi ướt đẫm lưng, cứ nghĩ chuyện mình làm thần không biết, quỷ không hay, vậy mà ...
“ Vương Mộc Đầu, ngươi dẫn huynh đệ muốn tới Thụ Hàng thành kiếm tiền đồ, chọn quân tốt cho ta.” Tào Tương đứng trên đài cao rút dùi trống gõ mạnh một phát, mặt mày hung dữ hô cao:” Kỵ đô úy chọn tướng binh, không hỏi xuất thân, chỉ cần có chí.”
Lời vừa mới dứt, hàng ngũ quân tốt phía dưới lập tức có phản ứng, tiếng rì rầm vang lên, nhiều quân tốt chỉ muốn lập tức rời hàng báo danh. Hà Sầu Hữu tủm tỉm cười gật gù, Công Tôn Ngao lưng khom xuống chẳng quan tâm nữa rồi.
Vương Mộc Đầu mừng lắm, vội vàng dẫn sáu đồn trưởng thân thuộc đi chọn quân.
“ Hai nghìn người không hơn, không kém. Giáp trụ, binh khí, chiến mã lấy từ trong kho, cái nào tốt thì lấy cái đó, tên bốn túi, cung hai bộ, mỗi người hai ngựa. Đó là tiêu chuẩn của Kỵ đô úy.”
Quá trình lựa chọn diễn ra rất nhanh, chỉ một tuần hương hai nghìn quân tốt đã lập trận bên trái đài cao.
Việc đã xong, Tào Tương không thèm nhìn đám quân tốt Vũ Lâm quân mặt đầy khát vọng nữa, tới chỗ Vương Mộc Đầu:” Từ giờ chúng ta là huynh đệ rồi, giờ tới kho lĩnh vũ khí đi.”
Nói rồi tay chỉ Công Tôn Ngao đang đứng đó như xác chết, không biết Đầu Trứng dọa dẫm gì mà hắn sợ như thế, Tào Tương không bỏ lỡ cơ hội cười đểu đưa văn thư ra:” Đại thống lĩnh giờ không còn tâm tư nào để ý tới chúng ta đâu, lấy nhiều chút không sao.”
Vương Mộc Đầu cười hăng hắc, cầm văn thư chạy ngay.
Phó tướng Vũ Lâm quân tay nắm chặt chuôi kiếm, vô số lần nhìn về phía Đại thống lĩnh, chỉ cần có lệnh sẽ gọi thân binh tới đuổi hết đám Tào Tương đi.
Vũ khí, giáp trụ, không cho dù một cái nào hết, đó là điều thương lượng trước rồi, vì sao Đại thống lĩnh lúc này không lên tiếng?