Một canh giờ sau Vương Mộc Đầu toàn thân khải giáp, mũ trụ đầy đủ xuất hiện, Tào Tương hài lòng lắm:” Quân lương ba ngày đã mang theo rồi chứ?”
“ Vâng.” Vương Mộc Đầu phấn chấn chắp tay:
Tào Tương cười lớn:” Nhân lúc Công Tôn Ngao đang mất hồn, chúng ta đi thôi.”
Vương Mộc Đầu liếc nhìn vị hoạn quan giống đang ngủ gật kia, không rõ vị này là ai, song không nhiều lời.
Tào Tương tới bên Hà Sầu Hữu ngoẹo đầu ngáy khò khò từ bao giờ, cung kính gọi nhỏ:” Lão tổ tông, xong việc rồi, chúng ta về doanh thôi.”
Hà Sầu Hữu ngáp một tiếng, thong thả đứng dậy, vỗ vỗ cái ghế da hổ:” Vác về cho ta, thứ này không tệ.”
Từ doanh trại Vũ Lâm quân tới doanh trại Kỵ đô úy không xa lắm, chỉ có năm mươi dặm, quân tốt tinh thần lẫn thể lực sung mãn, chưa tới hai canh giờ đã tới nơi.
Hà Sầu Hữu từ trên xe ngựa đi xuống, nhìn vào trong xe:” Cáo mượn oai hùm phải có giá đấy.”
Tào Tương mặt mày nhăn nhó, mồ hôi lạnh ròng ròng bên tóc mai, yếu ớt đáp:” Đa tạ lão tổ tông hạ thủ lưu tình.”
“ Lần sau không được làm như thế nữa, ài, gần đây lão phu mềm lòng quá, không phải chuyện tốt.” Hà Sầu Hữu lẩm bẩm, chắp tay sau lưng lững thững đi về:
Tào Tương ngã vật xuống, ngực như có lửa, gia tướng vừa chạy tới bị hắn phun một ngụm máu đầy mặt, thều thào nói:” Cõng, cõng ta về, mời Dược bà bà.”
Nói xong ngất xỉu.
Tới khi Tào Tương tỉnh lại thì nghe thấy tiếng khóc nức nở của lão bà, sau đó nhìn thấy cái mặt xấu xí kinh hồn của Dược bà bà, suýt tưởng mình chết rồi.
“ Máu bầm đã ra, lục phủ ngũ tạng hơi lệch, ngoại thương không đáng kể, tĩnh dưỡng một thời gian là lành.”
Tào Tương yếu ớt gật đầu tạ ơn Dược bà bà, quay sang Nữu Nữu:” Không có việc gì đâu, tại ta đắc ý làm vài việc … hơi quá một chút, bị lão tổ tông phạt, mà đáng lắm, ha ha ha, khụ khụ ... Quên chuyện này đi, ngày kia ta lên đường, bảo qua bảo Tống thị, Trương thị, Lưu thị có muốn gửi gì mai mang tới, ta đem đi ...”
Nữu Nữu gọi yết giá đi vào mời Dược bà bà đi nghỉ, lại sai Tào Phúc đi báo tin, chấm nước mắt nói:” Sao ra tay tàn độc ...”
“ Suỵt, còn nhẹ, còn nhẹ lắm.” Tào Tương khiếp hãi như sợ Hà Sầu Hữu nghe được, ngó quanh một lượt nói thật nhỏ:” Đừng lộ ra ngoài, ta vẫn phải mượn hổ uy Đầu Trứng, Công Tôn Ngao mà biết ta bị phạt là cắn trả ngay.”
Nữu Nữu vẫn nghiến răng, thương tâm xoa vết bầm trên ngực trượng phu, đã khổ cực vậy rồi, vậy mà làm chút việc thôi cũng phải chịu tội thế này, nàng thấy vô cùng không đáng:” Tên hoạn quan đang chết.”
Tào Tương mặt cắt không ra máu nhổm dậy bịt miệng Nữu Nữu:” Ông ta nghe thấy đấy.”
Nữu Nữu giật mình sợ hãi, bất giác nhìn quanh rồi gục đầu vào vong tay Tào Tương khóc không thôi:” Phu lang thật khổ, trước kia khó khăn lắm mới giữ được cái mạng, giờ vẫn không được yên.”
Tào Tương vuốt ve tóc Nữu Nữu:” Không khổ, không khổ, nàng có biết ta rơi vào tay Đầu Trứng mà … mà … còn sống thế này là đủ đi khắp Trường An khoe ba ngày ba đêm rồi không? Đáng tiếc phải đi Thụ Hàng thành, không có thời gian ...”
“ Vậy giờ chàng nói đi, thiếp vỗ tay reo hò.”
“ Ài, từ nhỏ ta nói gì nàng chẳng khen, vô vị lắm, chuyện này phải xem người, có thể bịt cái mồm thối của A Lang, A Cảm. Nàng nhớ bảo mật đấy, nếu không sau này ta đem đi khoe mất hồi hộp ...”
Mùa xuân ở Trường An là lúc liễu tơ liễu tung bay, gió vừa thổi qua, khắp trời tơ tuyết trắng, có cái bay vào hoàng cung, cái bay vào hào môn, bay vào nhà bách tính.
Vu Đan nằm thẳng cẳng trên giường, sáu ngày rồi hắn chỉ uống ít nước, gầy không còn ra người nữa.
Một tên hoạn quan cao lênh khênh xách ấm nước từ ngoài đi vào, vén thảm đắp trên người Vu Đan, hoan hỉ nói:” A, không thẹn là Thiệp An hầu, vài ngày thôi đã đóng vảy rồi, chỉ cần không dính nước, bốn ngày nữa có thể xuống đất.”
Vu Đan miễn cưỡng nuốt một ngụm nước, người gầy khô như khúc gỗ, cực độ muốn có thêm nước chảy qua cổ họng khô cong, tên hoạn quan kia không cho uống nữa.
“ Bây giờ uống ít thôi, một khi đi giải sẽ làm ảnh hưởng tới vết thương, nhịn thêm chút nữa, vết thương lành rồi có thể ăn uống.” Hoạn quan giải thích:
Vu Đan mấp máy môi:” Ta không còn sức nữa, ngươi có thể giết ta được không?”
Hoạn quan che miệng cười khẽ:” Lời này bọn nô tài ai cũng từng nói rồi, không sao, đợi lành vết thương, mặc áo tiểu hoàng môn vào, có thứ đó hay không quan trọng gì. Ngài không biết nhà, không có cái đó nhiều lợi ích lắm, sau này thong thả cảm thụ, hi hi hi ...”
Vu Đan nỗ lực quay đầu đi, nhìn tơ liễu từ ngoài tường cung bay vào, hắn muốn giơ tay bắt lấy, nhưng tơ liễu lọt qua khe ngón tay, rơi xuống góc tường.
……………….. ………………….
“ Ngươi không định ngồi xe với lão phu à?” Hà Sầu Hữu người đắp một cái thảm, thư thái nằm trong xe ngựa, hỏi Tào Tương sắc mặt trắng bệch cưỡi ngựa bên ngoài:
Tào Tương lắc đầu:” Tiểu tử không có tư cách ngồi xe ngựa trong năm mươi dặm kinh kỳ.”
Hà Sầu Hữu mỉm cười:” Ồ là đứa bé biết quy củ, được, qua kinh kỳ rồi lên xe với lão phu, lão phu sẽ nói cho biết thế nào là quy củ.”
Tào Tương tiếp tục lắc đầu:” Tiểu tử chuẩn bị xe ngựa rồi, còn tốt hơn cái của Hà công.”
Hà Sầu Hữu cười mắng:” Không ra gì cả, rốt cuộc vẫn là hoàn khố.”
Tào Tương ho khù khụ:” Tiểu từ thích nghe tiền bối kể chuyện lắm, nhưng mà cái giá nghe Hà công kể chuyện quá lớn, tiểu tử mạng nhỏ khó giữ, A Lang mạng lớn hơn, Hà công tới đó kể cho y nghe ấy.”
“ Thằng tiểu tử đó quá khôn, thấy lão phu là người quy củ, nên làm chuyện gì cũng đúng trong quy củ, tìm chỗ lợi từ quy củ, ngươi không bằng y.” Hà Sầu Hữu lấy ấm trà ra, ông ta thích uống trà lạnh chứ không phải trà nóng:” Hổ uy của lão phu bày ra đó, Vân Lang dùng rồi, ngươi cũng dùng, nhưng có biết vì sao ngươi bị phạt không?”
Tào Tương lắc đầu lần thứ ba.
“ Không xin mà lấy là trộm, trước khi dùng, ngươi đã hỏi lão phu chưa?”
Tào Tương thống khổ đấm ngực:” Tiểu tử nghĩ, không cần nói, hiểu trong lòng là được.”
“ Ngươi nghĩ? Hừ, xem ra trừng phạt ngươi là đúng rồi, quy củ, thế nào là quy củ, nghĩ cho kỹ vào.” Hạ Sầu Hữu nhắm mắt lại không nói nữa, thế đã là nói nhiều rồi, còn không lĩnh hội được thì không đáng ông ta bạn tâm: