Tự lực cánh sinh tất nhiên là tốt, nhưng làm thì khó, còn bị người ta đánh cho.
Khương nữ đánh nhau còn hung hãn hơn nam tử.
Chuyện cũng chẳng có gỉ to tát, chỉ tranh giành số lượng mũ lông cừu thôi mà một đám phụ nhân ra tay ngay trong quân doanh, xuống tay ngoan độc, ra chân tàn nhẫn ngoài dự liệu của Vân Lang.
Móc mắt, kéo lưỡi là thường, vật nhau ra bóp ngực mới càng đặc sắc, làm đám quân tốt bất lương không can ngăn đã đành lại còn reo hò quá đã.
Vân Lang vốn cẩn thận tránh xa vùng chiến sự rồi, vậy mà trời biết đâu ra một cục đá đập vỡ đầu, máu tươi tức thì tuôn ướt mặt, sờ đầu một cài xòe tay nhìn rồi nhũn người ngất xỉu. Gia tướng Vương Hổ hết hồn vác gia chủ tới thương binh doanh.
Tô Trĩ sợ hãi kiểm tra, thấy chỉ là thương tích ngoài da thì thở phào, rửa sạch dùng vải bố băng bó lại.
Vân Lang còn đang lải nhải chửi thôn phụ hung dữ chợt nhận ra Tô Trĩ trông rất tiều tụy, sờ trán nàng, nóng bỏng tay.
“ Tối hôm qua tắm xong muội hóng mát một lúc, hôm nay cảm giác không thoải mái.”
Vân Lang tức thì không kêu ca nữa, bắt Tô Trĩ về phòng, đặt nàng lên giường, đắp chăn dày, kệ đầu óc vẫn còn hơi váng vất đốt bếp, sắc thuốc.
“ Đắng.” Tô Trĩ uống một ngụm thuốc đã nhăn mặt, dùng giọng mũi nói:
Nha đầu này làm bạn với thuốc từ nhỏ, tự mình nếm thuốc bao nhiêu lần, làm gì có chuyện ngại thuốc đắng, rõ ràng là làm nũng. Vân Lang cũng không ngại, chạy về phòng mình lấy hũ đường, dùng đáy thìa chấm đường, đút thuốc cho nàng uống.
Thuốc thêm đường vào vị đoán chừng càng kinh dị, nhưng Tô Trĩ lại uống càng ngon lành,
Vì nàng thích được Vân Lang cưng chiều, Tô Trĩ vừa uống thuốc vừa hỏi:” Những phụ nhân đó vì sao đánh nhau?”
“ Một người nói là cô ta đan được mười một mũ lông cừu, người khác nói là chỉ đan được mười cái thôi, còn nói phụ nhân kia vì ngủ với tư lại nên mới dám nói thêm một cái, thế là họ đánh nhau.”
“ Rốt cuộc phụ nhân kia có ngủ với tư lại không?” Góc độ nhìn nhận sự việc của Tô Trĩ rất kỳ quái, rõ ràng đám phụ nhân kia đánh nhau thành đầu heo rồi, nàng đi chú ý chuyện vặt vãnh, kéo Vân Lang nằm xuống bên cạnh, chuẩn bị nghe kể chuyện:
“ Không biết, đám phụ nhân đó thường đếm từ năm tới bảy, hai lần năm lại thành mười tám, nhưng muốn dùng số hàng ít nhất đổi số tiền nhiều nhất, đúng sai thế nào chẳng ai nói được.” Vân Lang kể lại thôi mà thấy đầu nhâm nhẩm đau rồi, tới giờ vẫn không hiểu cục đá từ đâu bay ra nữa:” Cũng có thể phụ nhân kia ngủ với tư lại thật, không chắc.”
Tô Trĩ tròn mắt:” Thế huynh không quản à?”
Vân Lang chỉ đầu băng bó:” Ta chưa quản mà thành thế này rồi đấy, muội có biết ở nhà ta cũng không dám quản không? Muội có biết lúc mới tới Thượng Lâm Uyển, mùa xuân tới, từng tên dã nhân chui vào ruộng gai nhà ta, mới đầu ta đi ngang qua nghe thấy còn quát một tiếng, kinh động vô số đám gian phu dâm phụ. Về sau ta quát chẳng ai coi là gì nữa, sai Đại Vương đi đuổi, về sau họ chuẩn bị luôn đồ ăn để cho Đại Vương ... Thế là ta đành mặc.”
Tô Trĩ nghiến răng:” Sau này do muội quản, không ra sao cả.”
Vân Lang vỗ vỗ má địa chủ bà tương tai:” Muội làm thế chỉ khiến người ta hận thôi, cẩn thận bị nhổ nước bọt sau lưng.”
Tô Trĩ thừa thế ôm tay Vân Lang vào lòng, giọng đầy ao ước:” Đợi chúng ta về, sư tỷ quản gia, muội quản bên ngoài, phải chấm dứt cảnh hỗn loạn ở Vân gia.”
“ Muội có thời gian, có tinh lực, thích quản gì cứ quản, có điều ta thấy muộn nên chú ý tới y quán là được. Quản phó phụ à? Đã tốn công sức theo đổi y thuật tới mức này rồi, lại đi quản phó phụ sao? Thường ngày coi đây như chuyện để giải khuây thôi, đợi khi y quán lớn bằng nửa tòa thành, đoán chừng muội chẳng có hứng trí mà quản.”
Tô Trĩ tròn mắt:” Nửa tòa thành sao? Quá lớn.”
“ Không lớn đâu, y quán là thứ mở càng lâu, úy tín càng cao, không chỉ xem bệnh cho thương binh, còn có bách tính, quý nhân tới tìm muội. Bệnh nhân nhiều rồi sẽ phải phân thành các khoa, mỗi khoa lại có phòng bệnh cho bệnh nhân nằm lại điều trị. Rồi dần dần muội không khám bệnh nữa, sai đồ tử đồ tôn làm, rồi lại đến khi muội không đi được nữa, sẽ có người quỳ dưới đất gọi muội là lão tổ tông, khi đó y quán của muội đã lớn hơn cả Tuyền Cơ Thành rồi.” Vân Lang vẽ ra một tương lai mỹ hảo cho Tô Trĩ:
“ Sẽ có một ngày như vậy thật sao?” Mắt Tô Trĩ sáng lên không ít:
Vân Lang khẳng định chắc chắn:” Chỉ cần muội kiên trì, ngày đó sẽ tới.”
“ Muội thật muốn cha mẹ muội thấy cảnh đó, nhưng mà không được rồi.” Tô Trĩ dựa vào lòng Vân Lang:” Cha muội nói đương kim thiên tử cố chấp bảo thủ, giá ngự thiên hạ như trâu ngựa, Tuyền Cơ Thành xưa nay chỉ có người khác tới cầu mình, không việc gì hạ mình với người khác, chẳng bằng sáng uống sương mai, chiều ngắm ráng hồng, tự do tự tại.”
“ Đạo bất đồng bất tương vi mưu, cha muội thích thanh tĩnh vô vi, muội thích nhân thế phồn hoa, không ai sai cả. Muội nỗ lực làm việc, ta ở bên nỗ lực cổ vũ, thành thiên hạ đệ nhất thần y, tiếng tăm chắc chắn truyền tới tai cha mẹ muội rồi.”
Vân Lang vuốt mũi nàng yêu thương, dáng vẻ của nàng thập phần khả ái, vòng eo thon nhỏ được buộc chặt lại trông đầy vẻ quyến rũ, nhân lúc nha đầu không để ý ghé mặt tới hôn đôi môi đỏ mọng mềm mại của nàng, cảm giác ngọt ngào ấm áp đó thật khiến người ta ngất ngây.
Tô Trĩ bị hôn trộm mắt mở to hết cỡ, ban đầu còn có chút lúng túng không biết có nên để y ‘phi lễ’ không, nhưng trong lúc phân vân đã lưỡi y luồn vào bắt cóc cái lưỡi nhỏ, thân thể không ngừng run rẩy, cả người như không còn chút sức lực nào …
Được Vân Lang vẽ ra tương lai côi lệ lung linh, lại lần đầu hai người gần gũi, Tô Trĩ hạnh phúc thiếp đi, miệng còn mang nụ cười ngọt ngào.
Khẽ đặt lên trán nàng nụ hôn nhẹ, Vân Lang rời phòng Tô Trĩ, dỗ nha đầu này không phải khó thường đâu.
Nữ nhân thông minh rắc rối ở chỗ đó, không dễ lừa, muốn lừa các nàng phải có chút hàm lượng kỹ thuật. Không giống nữ nhân ngốc, chỉ cần bảo mai mua cho cái áo đẹp là mũi ngáy khò khò, như Tiểu Trùng ấy.
Cuộc chiến của đám phụ nhân kết thúc rồi, đầu tóc bù xù, quần áo xộc xệch, mặt đầy máu vẫn xếp hàng giao dịch.
Bộ dạng tư lại chẳng khá hơn, mặt có thêm mấy vết cào, vừa chửi mắng đám phụ nhân đừng đếm số bừa bãi, vừa tính toán hàng hóa trả tiền.
Vân Lang sờ cục u trên đầu, chẳng giận mà còn thấy thế giới này thật hài hòa, thật mỹ hảo, cuộc sống phải thế này, giống bức tranh vẽ trên lụa.
Khương nữ càng giàu có thì càng hung hãn, vì bảo vệ cái khí thế này của các nàng, Vân Lang bị ném đá vỡ đầu cũng không truy cứu bất kỳ ai.
Vì bảo vệ khí thế này, tiền công lao động ở Thụ Hàng thành cực kỳ bất hợp lý, nam tử làm việc ở công trường, đào đất, vác đá, chặt cây kiếm được tiền chỉ đủ mình hắn ăn no bụng.
Còn nữ tử thì dựa vào các nghề tiểu thủ công, dễ dàng nuôi sống cả nhà.
Nhu cầu trong quân đối với loại túi lông cừu này như vô hạn, nó là loại hàng hóa tiêu thụ chạy nhất trong thành, loại túi dài có hai miệng túi ở giữa này đặt trên lưng lừa ngựa để chở lương thực và các loại vật tư khác, tuy không gọn nhẹ, nhưng cực kỳ chắc chắn.
Cho dù mang vào nội địa cũng là thứ tốt.
Năng lực kinh tế tăng vọt làm địa vị của Khương nữ biến đổi rõ rệt.
Những người địa vị cao nhất là phụ nhân theo Tô Trĩ học y thuật chăm sóc thương binh, bọn họ ngoài tiền ra còn có một số đặc quyền mà nam tử mơ cũng chẳng có. Ví dụ như cấp nhà đất, hoàn toàn đứng tên họ, có thể thoải mái ra vào hậu quân doanh.
Do số lượng phụ nhân nhiều, đại bộ phận còn có con , cho nên với chính sách kinh tế này, chỉ cần bọn họ không có ý kiến, nam tử chẳng thể làm gì.
Trên thảo nguyên có lẽ nhìn thấy phụ nhân và trẻ nhỏ chăn thả gia súc, tuyệt đối không thấy mấy nam tử, bọn họ không bị giết bởi binh tai, bị người Hung Nô bắt thì cũng bị quân Hán bắt rồi.
Bản thân phụ nhân cũng cảm thấy, thời đại của mình đang tới, nhờ thế mà Thụ Hàng thành trải qua một hồi tai nạn vẫn giữ được một sự hòa bình vi diệu.
Vân Lang muốn giữ gìn trạng thái này càng lâu càng tốt, khi đủ lâu rồi trong lòng người ta tự nhiên hình thành suy nghĩ, xã hội người Khương là như thế.
Nữ nhân trên thảo nguyên bị đem làm giao dịch là bình thường, bây giờ để cho Khương nữ thấy đem nam nhân đi giao dịch là chuyện bình thường, chỉ cần một hai đời như thế sẽ thành xu thế không cản được nữa, trừ khi xã hội lại có biến cách lớn.
Nghĩ tới đó Vân Lang lại không nhịn được cười, thật là mỹ hảo.