Hán Hương ( Dịch Full )

Chương 488 - Q3 - Chương 109: Hồ Thương Tới.

Q3 - Chương 109: Hồ thương tới. Q3 - Chương 109: Hồ thương tới.

Bên trong Thụ Hàng thành giờ rất yên bình, lo lắng của Vân Lang không phải ở đây nữa, mà tới từ tây bộ tướng quân phủ, tình hình nơi đó vẫn không rõ, Tô Kiến không dị nghị giao lưu kinh tế giữa Bạch Đăng Sơn và Thụ Hàng thành, nhưng về mặt quân sự, hai bên không có chút tiếp xúc nào.

Giờ đã là cuối tháng tư, Tô Kiến vẫn chưa định tới Thụ Hàng thành, Hoắc Khứ Bệnh liền triệu tập tướng lĩnh tới đại trướng trung quân mở hội nghị quân sự.

“ Dựa núi núi đổ, dựa người người đi, phải dựa vào bản thân thôi, đặt quá nhiều kỳ vọng vào người khác là không khôn ngoan.” Vân Lang quyết định không trông đợi vào Bạch Đăng Sơn nữa, chuẩn bị quy hoạch Thụ Hàng thành trở thành cá thể độc lập:

Hoắc Khứ Bệnh tán thành:” Vốn nên như thế, Tô Kiến không muốn dính dáng tới chúng ta là lẽ thường tình, ta đoán chừng là ông sợ đám hoàn khố chúng ta bất tuân thượng lệnh gây họa thì bản thân bị liên lụy đây mà, nên ngay từ đầu cắt đứt liên quan.”

Lý Cảm lo lắng:” Nhưng lực lượng chiến đấu hiện giờ của chúng ta còn chưa tới tám trăm, đấy là đã tính luôn cả thương binh nhẹ đang chờ phục hồi, dựa vào số này không đủ đứng chân ở Hà Khúc.”

Triệu Phá Nô kiến nghị:” Sao không lập nô binh? Người Khương trong thành bây giờ khá ngoan ngoãn rồi.”

Tạ Ninh vẫn chưa khôi phục thương thế, nằm trên ghế nói:” Không được, sâu trong lòng thì nô lệ hận chúng ta, bình thường làm việc không sao, bảo họ chiến đấu vì chúng ta trừ trường hợp đặc thù như lần trước, trang bị vũ khí cho họ thì ta không yên tâm. Nói cho cùng vẫn không tin được, chẳng bằng đợi thành tu sửa hoàn tất, đem hết cho Quách Giải đưa tới Quan Trung.”

Quách Giải sau cái đêm liều mạng cùng đám đệ đệ, thương binh trông thành đợi binh sĩ trở về đó, uy tín tăng mạnh, có được sự tin tưởng của số đông, sự nghiệp càng thuận lợi.

Thụ Hàng thành là vùng tứ chiến, tuy nhiên Vân Lang thấy hoàn cảnh hiện tại chưa tới mức lửa cháy ngang mày như thế, người Hung Nô vừa thua đau một trận, nếu không tụ tập được lực lượng đông hơn Hồn Tà vương lần trước sẽ không tùy tiện tấn công.

Vấn đề nội tại mới là đáng quan tâm, thương vong quá nhiều khiến sĩ khí Kỵ đô úy giảm tới mức cực điểm, mà thí nghiệm lần trước Hoắc Khứ Bệnh khiến quân tốt sung mãn hoài nghi Vân Lang.

Còn may là Vân Lang gánh lấy trách nhiệm một mình, nếu không bọn họ nảy sinh bất tín nhiệm với Hoắc Khứ Bệnh mới đáng sợ.

Sau chiến đấu phải nghỉ ngơi, đánh lâu không có hùng binh, trong một năm qua, Kỵ đô úy chiến đấu nửa năm, tuy đều là cuộc chiến ngắn, nhưng tổn thất cực kỳ nghiêm trọng.

Lúc lên đường có 1400 người, trong đó 1200 quân chiến đấu, 200 người Truy trọng doanh, về sau mượn thêm 500 thân binh ở Bạch Đăng Sơn. Nay Truy trọng doanh chỉ còn 70, quân chiến đấu tính cả thương binh còn 700.

500 thân binh mượn từ Bạch Đăng Sơn giờ còn hơn 200.

Số quân đã mệt mỏi, chán ghét chiến đấu này vẻn vẹn chỉ đủ đảm bảo an ninh trong thành mà thôi.

Nếu như người Hung Nô mà biết thực lực của Thụ Hàng thành hiện giờ thì bọn họ xong đời, vì bọn họ không chịu nổi một trận chiến nào nữa.

Hai mùa xuân hạ cực kỳ quan trọng với người Hung Nô, bọn họ thường không tác chiến ở thời điểm này, nhưng tới mùa thu binh cường mã tráng, chắc chắn sẽ không bỏ qua tòa thành cực kỳ có lợi này.

Nhưng chẳng thể trông cậy vào địch như thế, bổ sung binh là điều trọng yếu nhất.

“ Đoán chừng A Tương có thể mang tới cho chúng ta hai nghìn quân, chỉ mong hắn tới thật nhanh.” Hoắc Khứ Bệnh có chút nóng ruột hơn thường ngày:” Nếu không Hung Nô tới chúng ta chỉ có thể rút lui thôi.”

Triệu Phá Nô dè dặt hỏi:” Chúng ta còn xuất binh thảo nguyên, tiếp tục bắt các bộ lạc ở Tuyên Phủ quy phục không?”

Hoắc Khứ Bệnh trầm mặc một lúc rồi nói với Vân Lang:” Cho ta ba trăm kỵ binh.”

Đây là còn số tới mức nguy hiểm rồi, nếu gặp phải bộ lạc lớn, hoặc các bộ lạc nhỏ liên thủ, một trận thất bại sẽ khiến toàn quân tan vỡ.

Năm trăm người thủ thành cũng là con số hết sức chông chênh, số nhân thủ này còn chẳng đủ phủ kín tường thành.

Lý Cảm vỗ bàn:” Ngươi điên à, chúng ta sao còn đánh được nữa, không xuất thành, không Tuyên Phủ, bỏ hết ngoài thành đi, đợi A Tương quay lại, lúc đó giết máu chảy thành sông cũng được.”

“ Không phải là chuyện Tuyên Phủ hay không Tuyên Phủ, nếu chúng ta từ bỏ chuyện tuyên bố sở hữu vùng đất ở rất này, Hung Nô sẽ biết chúng ta quân lực bạc nhược thì tình hình càng tệ.” Hoắc Khứ Bệnh có suy nghĩ khác:

Lý Cảm nhìn Vân Lang đợi y phản đối, nhưng lần này Vân Lang bất ngờ không nói gì.

Hoắc Khứ Bệnh ngả người ra sau:” Lấy công bù thủ là chuyện duy nhất chúng ta có thể làm.”

Tạ Ninh thở ngắn than dài:” Chỉ mong A Tương tới sớm, nếu không chúng ta sụp đổ mất.”

Không có binh lực không có thực lực, Vân Lang còn phải từ bỏ thuế mùa hè, lúc này lấy ly do chiến sự liên tục cần vỗ về lòng dân, nếu thuế mùa thu cũng không thu, mục nhân liền biết quân Hán không còn sức thống trị bọn họ nữa.

Bất tri bất giác Thụ Hàng thành sa vào một vòng xoáy có thể nuốt chửng mọi người, cuộc chiến với Hung Nô nhất định sẽ nổ ra, hai nghìn binh mã của Tào Tương tới năm sau sẽ lại tổn thất quá nửa.

Như thế liền hình thành tình thế mà binh gia kỵ húy nhất, nói rõ hơn là sẽ thành Bạch Đăng Sơn thứ hai, khi đó Hoắc Khứ Bệnh và Vân Lang sẽ thành Tạ Trường Xuyên và Bùi Viêm thứ hai, thủ biên từ lúc trai tráng đến khi lưng còng tóc bạc.

Vân Lang nghĩ kỹ kiến nghị của Hoắc Khứ Bệnh, nói:” Mở rộng cổng thành, cho phép người ra vào đi, không thể tỏ ra yếu thế.”

Người Hán yêu cầu một người có năng lực tự lập rất cao, mỗi ngôi nhà, mỗi trang tử, mỗi tòa thành đều phải tự nuôi sống bản thân.

Vì thế mà yêu cầu một tướng quân ở phương diện này cũng cực cao, một tướng quân phải độc lực giải quyết mọi việc, mới được coi là đại trượng phu.

Điều này có điểm yếu rõ ràng, là năng lực liên hợp tác chiến của quân Hán rất tệ, nhất là khi nhiều quân chiến đấu cùng nhau. Vì thế một tướng quân thà cô quân tác chiến trên chiến trường, chứ không muốn thành thuộc hạ của người khác, phối hợp với Đại tướng quân tác chiến.

Tổng thể mà nói là do thiếu sót của hệ thống chỉ huy, một khi đại quân được đưa đi, thắng bại ra sao xem tố chất tướng quân.

Hôm nay là ngày Thụ Hàng thành khai thành, có rất nhiều thương nhân mặt áo da thú tới giao dịch.

Những thương nhân này đại bộ phận tới từ Tây Vực xa xôi, đây là những người cực kỳ dũng cảm, chỉ cần cho họ biết nơi nào có hàng hóa tốt, bọn họ không ngại ngàn dặm xa xôi mà tới.

Lạc đà khách ai nấy đều có vóc dáng khôi vĩ mạnh mẽ, vũ trang của bọn họ cũng cực tốt, vào thành thì vũ khí của bọn họ đều bị quân binh thu hết, bọn họ vẫn tươi cười tiếp đón khách hàng.

Triệu Phá Nô ngồi trên đài cao mắt nhìn lạc đà khách không chớp, nỏ cung thủ sẵn trong tay, chỉ cần thấy có chút khác thường là giết.

Đó là phong cách của Tây Vực, bọn họ là khách thương, đồng thời cũng là cường đạo. Gặp phải thành trì như Thụ Hàng thành, bọn họ hiền như cừu non, tranh thủ mua bán trao đổi kiếm lợi nhuận cao nhất. Nếu như gặp phải thành trại nhược tiểu, chỉ cần thấy đánh được, là bọn chúng rút đao xông vào, chém giết tàn nhẫn.

Lý Cảm đi tới bên cạnh Triệu Phá Nô, hỏi:” Ngươi thấy đám người này có khả năng là thám tử Hung Nô không?”

“ Hả?” Triệu Phá Nô trước đó không để ý tới chuyện này, nghe thế mới để ý hàng hóa mà đám Hồ thương mang ra bán, tức thì giật mình:” Chúng có cả lông cừu đen, khả năng đúng là chúng rồi, thứ này người Hung Nô coi như bảo vật, một thương đội chỉ có mười mấy người tuyệt đối không thể có thứ quý như thế, dù có chăng nữa cũng sẽ không dám mang theo. Khốn kiếp, phải ra tay ...”

Lý Cảm ấn vai hắn xuống:” Ra tay cái gì, đây là lúc chúng ta phải tranh thủ từng thời khắc một đợi Tào Tương đem quân tới, huống hồ còn là đợt thương nhân đầu tiên vào thành, không thể dọa họ chạy mất, quân tư mã sẽ không tha cho.”

“ Vậy phải làm sao? Tướng quân đi rồi, tường thành chúng ta chỉ có chừng này người, chúng sẽ nhìn ra ngay.”

Hai người nhìn nhau, lập tức trao quyền thủ thành lại cho Tạ Ninh, tới hậu quân tìm Vân Lang.

Bình Luận (0)
Comment