Vân Lang nghe hai người Lý Cảm, Triệu Phá Nô nói ra lo ngại của họ, thoáng trầm ngâm đã có kế:” Khứ Bệnh không biết có về đúng hẹn không, dù sao chúng ta không thể trông cậy hết vào hắn, chủ động thôi. Triệu Phá Nô, ngươi phái người tới thương binh doanh, tất cả những ai còn đứng được thì mặc giáp lên tường thành đứng canh. Còn ngươi dẫn ba trăm kỵ binh đi ra từ cửa tây rồi vào từ chính môn, sau đó A Cảm thay khải giáp dẫn quân ra khỏi thành từ phía sông, dẫn người vòng lại, rồi đến ta tiếp tục làm như thế. Mỗi người mặc một loại khải giáp khác nhau bắt mắt vào để người ta nhìn là nhớ, đội ngũ vào thành thì lẫn lộn đầu đuôi ...”
Lý Cảm giơ ngón cái lên:” Vậy là chúng ta bỗng dưng có thêm nghìn quân mã rồi, chiêu này cao.”
Triệu Phá Nô, Lý Cảm tức tốc rời đi, Vân Lang cũng không thể ngồi nghiên cứu xà phòng nữa, đi lên chỗ cao nhìn xuống đám người Hồ múa gậy, dùng ngôn ngữ kỳ quái mời gọi khách tới giao dịch.
“ Đám người này mắt xanh kìa.” Tô Trĩ cũng bám theo Vân Lang, hơi thở âm ấp phả vào tai, làm y ngứa ngáy:” Oa, quả nhiên là có người tóc đỏ này, sư huynh giết chúng đi.”
“ Hả?” Vân Lang nghe thế ngạc nhiên quay đầu lại:” Giết làm cái gì?”
“ Mấy phụ nhân dưới quyền muội nói có một đám quái nhân tóc đủ màu hay tới đây, còn nói là trong tay họ có loại thuốc dễ ngửi lắm, là chí bảo khuê phòng. Mau lên, ra tay đi, muội đang đợi thứ thuốc đó.”
Nha đầu này phàm là chuyện liên quan tới thuốc men là biến thái kinh người, Vân Lang há hốc mồm:” Nhưng muội muốn ta cướp của họ, vì sao?”
“ Mấy phụ nhân kia nói bọn chúng kỳ thực là cướp đấy, có người ban ngày giao dịch, ban đêm bị chúng lần theo tới tận nhà giết luôn lấy lại hàng, đừng tin chúng, trước kia chuyện như thế xảy ra vài lần.”
Vân Lang chỉ Hồ thương:” Muội nhìn xem, người ta vào thành giao nộp vũ khí, còn nộp thuế kìa, a còn là kim tệ, nếu đã nộp thuế là thương nhân, còn đi cướp của họ thì quá đáng rồi, ai dám tới làm ăn với chúng ta nữa.”
Tô Trĩ giảu môi:” Vậy cho muội cái gì đó đi đổi thứ thuốc dễ ngửi kia.”
“ Trong kho có cả đống đồ đó thôi, muội cứ lấy đi mà đổi.”
“ Gì chứ, trong kho toàn áo len, túi lông cừu, da thú, toàn đồ không đáng tiền.”
“ Đấy là muội nghĩ thế, cứ lấy ra đổi đi, ta đảm bảo có giá cao.” Vân Lang khẳng định:
“ Hừm, được rồi, muội đi đổi, không đuổi được thì huynh phải cướp cho muội đấy, nhất định hôm nay muội phải có thứ thuốc đó.” Tô Trĩ giận dỗi bỏ đi:
Vân Lang gọi với theo:” Khoan! Đợi chút, khi đám Triệu Phá Nô vào thành hẵng giao dịch.”
Khi Triệu Phá Nô vào thành, Vân Lang thấy đám Hồ thương quả nhiên không để ý tới chuyện mua bán nữa, cứ đưa mắt nhìn như đếm số giáp sĩ đi qua. Tô Trĩ thì cười híp mắt, rõ ràng tranh thủ cơ hội vớ bở rồi.
Ba trăm kỵ binh đi qua, đám Hồ thương rao hàng tích cực nhiệt tình hơn hẳn.
Có điều sự nhiệt tình đó không kéo dài, một tuần hương sau tường thành có tiếng tù và, lại một đội kỵ binh nữa vào thành, Lý Cảm một thân tỏa tử giáp uy phong ngùn ngụt. Lần trước vì trang bị cho đám sứ giả vào kinh, bọn họ làm không ít bộ giáp hoa lệ.
Một phụ nhân dưới quyền Tô Trĩ gọi tên Hồ thương đang nhìn quân đội của Lý Cảm tới thất thần:” Này bọn ta cần thứ thuốc thơm kia.”
Hồ thương lỡ đễnh dùng âm điệu kỳ quái nói:” Cô nương mỹ lệ, nhũ hương hoàn còn nhiều lắm .”
Đám phụ nhân lại một lần nữa lãi lớn, chạy tới góc đường tụ tập với Tô Trĩ cười khúc khích rất gian.
Đợi khi Triệu Phá Nô hết sức có sáng ý đổi giáp nghênh ngang vào thành còn dẫn theo một hàng dài nam tử người Khương bị dùng dây thừng trói thành xâu, đám Hồ thương không còn lơ là nữa, chuyên tâm làm ăn. Lần này họ mới chú ý tới áo len mà đám phụ nhân dưới quyền Tô Trĩ mang tới đổi, liền có hứng thú mới.
Vân Lang thấy tới lượt liền chạy đi đổi khải giáp, mang áo choàng dẫn tướng sĩ đi nửa vòng quay lại chính môn.
Vó ngựa rầm rập, Vân Lang cưỡi ngựa tới trước mặt Hồ thương, dừng ngựa quát hỏi:” Các ngươi từ đâu tới?”
Hồ thương râu đỏ, mũi khoằm đội cãi mũ tròn chóp nhọn chĩa thẳng lên trời dòng giọng khó nghe nhưng trầm bổng đáp:” Thành chủ tôn quý, người hầu của ngài tới từ thành Mạt Đề Á huy hoàng (Parthian), là thần dân của Cát Tháp Nhĩ Trạch Tư vương vĩ đại. Nghe nói vùng thảo nguyên mỹ lệ này xuất hiện một tòa thành sáng chói, người hầu thấp kém của ngài Ba Trạch Nhĩ muốn tới xem xem có thể mở được thương lộ không.”
Vân Lang chẳng biết thành Mạt Đề Á nó ở đâu, càng không biết Cát Tháp Nhĩ Trạch Tư vương là ai, tất nhiên chỉ có thể liên tục gật đầu, dùng roi chỉ con lạc đà:” Thứ này được lắm, có thể vận chuyển tới đây một ít không?”
Ba Trạch Nhĩ vội đáp:” Tôn quý thành chủ, mong muốn của ngài là sứ mệnh tồn tại của Ba Trạch Nhĩ.”
Vân Lang cười lớn, hào phóng lấy trong lòng ra một đĩnh vàng ném tới:” Ta cần một trăm con.”
Ba Trạch Nhĩ nhận lấy đĩnh vàng, ánh mắt không kìm nổi tham lam, vàng chế tác tốt thế này hiếm có:” Ở đây có mười hai con lạc đà, tám tám con nữa sẽ mau chóng mang tới cho ngài.”
“ Tốt, ta tin tưởng ở ngươi, mang số còn lại tới, sau này tòa thành này có chỗ cho ngươi phát tài.”
Vân Lang hào phóng tuyên bố, dẫn nhân mã về quân doanh, rất nhiều người đã mệt mỏi lắm rồi, nên Tạ Ninh muốn đi một chuyến nữa mà không thành.
Một trò đùa nho nhỏ thành công khiến tinh thần mọi người đều tốt hơn.
Trước khi cổng thành đóng cửa thì Hoắc Khứ Bệnh cũng trở về, giờ cơm mọi người tụ tập đông đủ, kể lại chuyện ban ngày đều vui vẻ không thôi, uống vài bát rượu Lý Cảm mới thắc mắc:” A Lang, ngươi mua lạc đà làm gỉ thế?”
Vân Lang cũng rất vui vẻ nói:” Sau này ta muốn lập thương đội đi Tây Vực, mà muốn đi Tây Vực phải có lạc đà.”
“ Thứ đó khỏe hơn ngựa sao?”
“ Không phải khỏe hơn hay không, mà vào sa mạc thì nhất định phải cần có lạc đà.” Vân Lang nuốt miếng cơm xuống:” Ngươi chỉ cần biết không có con vật nào vận chuyển hàng hóa trong sa mạc tốt hơn lạc đà là đủ.”
Hoắc Khứ Bệnh lấy ra cuộn văn thư lụa:” Xem ra chúng ta đều gặp may, ta gặp tín sứ ở giữa đường nơi mới trở về sớm như thế, A Tương đã tới Bạch Đăng Sơn, trong này nói sáu ngày sẽ tới Thụ Hàng thành, bây giờ hẳn được nửa đường.”
“ Mang bao nhiêu binh mã? Binh mã ở đâu?” Vân Lang vừa mở văn thư vừa hỏi:
“ Hai nghìn Vu Lâm quân với đầy đủ trang bị, lần này A Tương hại Công Tôn Ngao rất thảm.” Hoắc Khứ Bệnh giơ ngón cái lên:
Vân Lang lướt qua một lượt thở phào:” Có thể sống thoải mái một chút rồi, cứ thấp thỏm thế này không dễ chịu.”
“ Tư mã định đối phó với tên Hồ thương kia ra sao?” Triệu Phá Nô thấy để đám người này yên lành rời đi thì dễ dàng quá:
“ Đợi ta nhận được hết lạc đà sẽ trưng dụng hắn vào quân, vùng Tây Vực nhiều ngôn ngữ chúng ta không hiểu, cần có thiệt nhân ( phiên dịch) mới được.” Vân Lang vừa đáp vừa đưa mắt nhìn quanh mà không thấy Tô Trĩ đâu, đang muốn hỏi nàng xem thứ thuốc mới kiếm được hiệu dụng ra sao: