Hán Hương ( Dịch Full )

Chương 490 - Q3 - Chương 111: Tô Trí Thử Thuốc.

Q3 - Chương 111: Tô Trí thử thuốc. Q3 - Chương 111: Tô Trí thử thuốc.

Tô Trĩ được thuốc mới nên rất hoan hỉ, giờ nàng lại thiếu một nữ bệnh nhân để thử bệnh. Thế là nàng dẫn đám phụ nhân đi khắp thành tìm người bệnh, cuối cùng tìm được bảy tám người phù hợp để sử dụng nhũ hương.

Có thứ mới mẻ để tìm hiểu, Vân Lang liền trở nên không đáng tiền nữa.

Ba Trạch Nhĩ không thể ở lại trong thành, vì thế mặt trời vừa ngả về phía tây thì hắn cũng vội vàng rơi đi.

Lúc rời thành Ba Trạch Nhĩ vô cùng nuối tiếc, hắn muốn dùng tiền bạc mua chuộc tướng sĩ thủ thành cùng với tư lại để có thể ở lại. Kết quả không ai nhận tiền của hắn, một tư lại thậm chí còn nghiêm giọng trách mắng, là điều hắn không ngờ.

Ba Trạch Nhĩ đúng là thám tử Hung Nô tới thăm dò thực hư của Thụ Hàng thành, hắn làm việc cho người Hung Nô, nhưng không phải bộ hạ của người Hung Nô, chỉ vì một nửa số người bị Hung Nô bắt nhốt trong lồng, nên hắn mới tới tòa thành này thăm dò.

Giống như Triệu Phá Nô, bọn họ là thương nhân kiêm cường đạo.

Tài phú ở phương xa.

Đó là câu cách ngôn của người Ba Tư, vì câu nói này, người Ba Tư chưa bao giờ ngại bôn ba nới những nơi xa xôi tìm cơ hội phát tài, đó là một phần nguyên nhân góp phần tạo nên huy hoàng một thời của đế chế Ba Tư.

Mỗi lần ra ngoài kinh thương với họ mà nói là một chuyến thám hiểm vĩ đại.

Đối với Ba Trạch Nhĩ mà nói, mảnh đất này rất xa lạ, mới mẻ, khi mới tới nơi này hắn đã rất lấy làm lạ, vì sao ở mảnh đất gần như man hoang này lại có chủng tộc cường đại như Hung Nô.

Hôm nay hắn lại biết thêm chủng tộc cường đại khác là người Hán, từ khải giáp, vũ khí của bọn họ, làm Ba Trạch Nhĩ liên tưởng tới đế chế La Mã xa xôi.

“ Man Nỗ, hôm nay chúng ta làm ăn có lãi không?” Ba Trạch Nhĩ dẫn một con lửa hỏi đồng bạn bên cạnh:

Man Nỗ rất béo tốt hoan hỉ nói:” Lãi chứ, chưa nói thứ áo lông cừu kia, Ba Trạch Nhĩ, ngươi xem cái gì đây?”

Nói rồi lấy trong lòng ra một cái túi nhỏ, mở cẩn thận, một tấm lụa màu lam như nước đỏ xuống tay, lất phất trong gió.

“ Đẹp quá, trời ơi, chỉ có nữ thần A Nạp Hỉ Tháp mới xứng mặc lên người ... Đây là châu báu tuyệt thế.” Ba Trạch Nhĩ tay run run sờ lên tấm lụa, cảm thị cảm giác trơn mịn trên đó:” Thứ này ở đâu ra?”

“ Có một nữ tử đẹp như nữ thần A Nạp Hi Tháp dùng nó để đổi lấy nhũ hương của ta.”

“ Có biết nàng là ai không?”

“ Là thành chủ phu nhân, nữ nhân khác gọi nàng như thế. Ba Trạch Nhĩ, nữ nhân như thế rất đáng mạo hiểm, nếu chúng ta bắt được dâng lên cho vương, vương sẽ không chìm đắm trong vẻ đẹp của Khắc Lâu Ba Đặc Lạp nữa, tổng đốc Huệ Đặc nhân từ sẽ không bị giam trong rừng đen nữa.”

Ba Trạch Nhĩ huýt một hồi sáo vang:” Mạn Nỗ, ngươi quên rồi, ngươi không phải là quan thị vệ nữa, ngươi là một thương nhân. Dù đại vương và vương hậu làm gì trong cung điện nguy nga kia đều không liên quan gì tới chúng ta nữa, ông ta sẽ không thu được một đồng thuế nào của ta đâu.”

“ Bây giờ điều chúng ta cần làm là đem điều chúng ta nhìn thấy nói với Hung Nô vương, tòa thành đó có hai nghìn quân đội giáp trụ, có thành trì kiên cố, nơi đó không dễ dàng công phá. Dù hắn đã nhốt toàn bộ bằng hữu của chúng ta vào lồng gỗ, ta vẫn không muốn nói dối hắn, chúng ta cần sự hữu nghị của họ, như thế mới có thể làm ăn ở mảnh đất bao la này.”

Mạn Nỗ vẫn cố thuyết phục:” Ba Trạch Nhĩ, ngươi nghĩ kỹ đi, bắt được nữ nhân đó sẽ có lợi hơn mua bán cả đời. Chúng ta chỉ cần mạo hiểm một chút thôi.”

“ Nữ nhân đó thực sự đẹp như thế sao?”

“ Ta thề, ôi ngôn ngữ nghèo nàn của ta không miêu tả hết vẻ đẹp của nàng.”

Ba Trạch Nhĩ nhìn Mạn Nỗ đám ngực thề, nghi hoặc:” Đừng nghĩ ta không tin ngươi, ta chỉ không tin đôi mắt ngươi thôi, ngươi toàn thích nữ nhân nặng như con lừa ấy.”

Những người An Tức không rời tường thành quá xa, dù sao khi trời sáng bọn họ còn cần phải tiếp tục vào thành mua áo lông cừu, nếu có thể Ba Trạch Nhĩ rất muốn nhìn mỹ nhân Mạn Nỗ kể.

So với mỹ nhân, hắn càng để ý tới loại vật liệu mà nàng trao đổi, hắn thích cảm giác trơn mịn đó, thích mềm nhẹ của nó.

Mấy nữ bệnh nhân của Tô Trĩ nhai nhũ hương nuốt xuống như nhai kẹo, Tô Trĩ thấy kiểu dùng thuốc thế này rất không ổn, thế nhưng những phụ nhân kia hết sức thỏa mãn, thứ này chỉ quý nhân mới được dùng, bọn họ sao dám chê.

Vân Lang cũng không biết nhũ hương ( nhựa trầm hương) có thể ăn như thế không nữa.

Một canh giờ sau những bệnh nhân kia bắt đầu đau bụng, phụ nhân trông coi thì hân hoan, bảo với Tô Trĩ là thuốc đã có tác dụng.

Những bệnh nhân kia đau tới lăn lộn ngã từ trên giường xuống, đám phụ nhân đồng thanh hoan hô. Khiêng người bệnh lên giường trói chân tay lại, mặc cho bọn họ giãy dụa như con sâu rơi vào đống vôi.

Đến khi trời sắp sáng, những bệnh nhân kia yên tĩnh lại, chỉ là toàn thân ướt đẫm, hết sức hư nhược, nhưng bọn họ lại cười vui sướng, vì bọn họ vừa trải qua nỗi đau quý giá.

Làm gì có thứ thuốc nào lại làm cho người ta đau đớn chết đi sống lại như thế, Tô Trĩ không hi vọng gì vào nhũ hương có thể trị bệnh nữa, nàng cho rằng đám người Khương kia căn bản chẳng quan tâm nó có chữa bệnh được không, bọn họ chỉ cần được ăn nhũ hương.

Tô Trĩ giận dữ mắng Khương nữ trẻ:” Ngươi nói linh tinh suýt hại mạng người rồi có biết không? Khi đó không phải ngươi kéo đi thì ta sớm hỏi người Hồ rồi.”

Khương nữ ủy khuất:” Những người đó hôi lắm.”

“ Thế cũng phải hỏi, lần này thiếu chút nữa bị các ngươi hại chết.”

Vân Lang sau khi biết toàn bộ quá trình Tô Trĩ thử thuốc thì không vui trách Tô Trĩ:” Bọn họ là những phụ nhân vô tri, nhưng muội là y giả, chẳng lẽ không nghĩ tới hậu quả uống nhầm thuốc à?”

Tới lượt Tô Trĩ ủy khuất:” Bọn họ nói rất chắc chắn ...”

“ Bỏ đi, lần sau chú ý, đám Hồ thương chưa đi xa, hôm nay còn chuẩn bị vào thành, lát phải hỏi họ kỹ càng.”

Tô Trĩ thở phào, thả mình xuống giường Vân Lang, đêm qua nàng cũng lo lắng thấp thỏm suốt đêm, Vân Lang thấy nàng đã mệt, đắp chăn mỏng rồi ra ngoài.

Cổng thành mở ra, các nông phu đợi đã lâu nói cười rời thành, ra đồng ruộng.

Làm việc ngoài thành, sinh sống trong thành không thuận tiện, khuôn mẫu một tòa thành thực sự phải là công tượng sống trong thành, nông nhân, mục nhân sống ngoài thành, như thế mới làm nên được tòa thành phồn hoa, ai nấy ở đúng chỗ làm đúng phận sự.

Tất nhiên, quân nhân thuần túy cũng phải ở ngoài thành.

Có lẽ trong mắt Lưu Triệt chỉ coi Thụ Hàng thành là một tòa quân thành, hoặc là truân điền thành, như thế hắn mới có thể khống chế hoàn toàn nơi này.

Vân Lang không coi như thế, một tòa thành muốn duy trì lâu dài phải phát triển kinh tế, để người người được lợi từ nó, thì nó mới có thể lưu truyền, người ta mới đứng lên bảo vệ nó. Những thành thị tồn tại nghìn năm có cái nào không như vậy? Còn quân thành dựa vào chỗ hiểm trở, tuy có thể vang danh nhất thời, song không lâu dài được.

“ A, thành chủ tôn kính, chúc một ngày tốt lành.” Giọng điệu quái dị của Ba Trạch Nhĩ truyền vào tai Vân Lang:

Vân Lang đứng trên tường thành nhìn xuống, lịch sự đáp:” Một ngày tốt lành, này người dị tộc, có thể nói cho ta biết cách dùng thứ thuốc tên nhũ hương kia không?”

“ Vâng vâng, trước khi sử dụng phải dùng cát nóng rang lên, khi chảy dầu ra mới dùng được.”

“ Vậy dùng trực tiếp có chết người không?”

Ba Trạch Nghĩ rối rít xua tay:” Không không không, thành chủ tôn kính của ta, nhũ hương là thứ thuốc tốt nhất trên đời, làm sao chết người được.”

Vân Lang gật đầu, lại ném cho Ba Trạch Nhĩ một khối vàng:” Thưởng cho ngươi đấy.”

Bình Luận (0)
Comment