Hán Hương ( Dịch Full )

Chương 491 - Q3 - Chương 112: Ba Trạch Nhĩ Cảnh Giác.

Q3 - Chương 112: Ba Trạch Nhĩ cảnh giác. Q3 - Chương 112: Ba Trạch Nhĩ cảnh giác.

Ba Trạch Nhĩ hoan hỉ nhận lấy, khom người thi lễ xong không nói chuyện với Vân Lang nữa, dẫn mười mấy tòng nhân vào thành, coi mình như thương nhân bình thường đến đây chỉ vì buôn bán.

“ Vị thành chủ đó có vẻ rất thích ngươi đấy.” Nỗ Mạn hâm mộ nhìn cục vàng đẹp đẽ trong tay Ba Trạch Nhĩ:

Ba Trạch Nhĩ vừa quay người đi thì không còn chút vui vẻ nào nữa, có vẻ trầm tư:” Chúng ta nên rời tòa thành này từ hôm qua mới đúng.”

“ Vì sao? Ngươi còn chưa thấy mỹ nhân kia mà.”

“ Đừng nhắc mỹ nhân nữa, mong rằng hôm nay chúng ta có thể bình an rời thành, tên thành chủ đó có ý đồ không tốt với chúng ta.”

Nỗ Mạn không hiểu:” Hả, y vừa thưởng vàng cho ngươi mà.”

Ba Trạch Nhĩ dừng chân lại ở trước quán thịt dê, nhìn quanh rồi nói nhỏ:” Cách y ban thưởng, giống như chủ nhân ban thưởng cho nô lệ, ta là thương nhân, hôm qua phu nhân y mua đồ theo ngươi nói còn giở thủ đoạn để mua được giá rẻ, vậy mà y lại thuận tay thưởng như thế ...”

Mạn Nỗ lập tức trở nên khẩn trưởng, cùng Ba Trạch Nhĩ vào nam ra bắc mười năm rồi, nhờ có Ba Trạch Nhĩ bọn họ mới bình an tới bây giờ, vì thế hắn không hề đánh giá thấp những lời này:” Liệu chúng ta rời đi có kịp không?”

“ Phải đi thật nhanh, nhưng phải làm sao cho thật tự nhiên, chúng ta ăn bát canh thịt dê rồi đi, giả vờ rằng chúng ta vào thành chỉ để ăn uống thôi.”

Thế là đoàn người An Tức gần như chiếm hết cái quán nhỏ, ăn uống sôi nổi.

Tô Trĩ chỉ chợp mắt một lúc đã dậy, trước tiên đi xem những bệnh nhân đã ăn nhũ hương, tình hình không tốt, hôm qua đau bụng, hôm nay tiêu chảy không ngừng.

Đang nóng lòng nghe nói người An Tức lại vào thành, Tô Trĩ đeo khăn che mặt lên, dẫn một đoàn Khương phụ đi tìm người tính sổ.

Thấy Tô Trĩ dẫn đám đông giận dữ đi tới, Nỗ Mạn huých Ba Trạch Nhĩ nói gần như nín thở:” Tới rồi kìa.”

Nữ tử đó đeo một cái che mặt rất mỏng, chiếc váy dài bằng chất liệu lụa mềm như nước kia tôn thêm vóc dáng thướt tha của nàng, đôi mắt trong veo như trăng sáng đoạt lấy hồn phách. Tuy chưa nhìn rõ toàn bộ dung mạo cũng đoán được là mỹ nhân không tệ, song Ba Trạch Nhĩ chỉ nhìn một cái đã thấy phiền phức.

Tô Trĩ không vào quán mà đứng ngoài cái quán bán canh thịt dê rất nồng kia, tự có Khương nữ chống tay quát:” Này đám người kia, thuốc các ngươi bán không đúng.”

Ba Trạch Nhĩ đứng lên trả lời:” Nhũ hương là một thứ thuốc quý, trước khi dùng phải cho vào nồi bỏ đầy cát, rồi phủ lớp vải, cuối cùng đặt nhũ hương lên trên, đun nóng khi nhũ hương sáng lên, lúc đó nhũ hương giòn, nghiền thành bột có thể dùng.”

Ba Trạch Nhĩ nói xong lấy nhũ hương trên người ra, lấy luôn cả của Nỗ Mạn và những người khác, cho vào khay đặt trước mặt Tô Trĩ:” Hi vọng phu nhân mỹ lệ cho chúng tôi rời thành, chúng tôi sẽ mang tới cho người nhiều nhũ hương, cùng với một dược.”

Tô Trĩ nghi hoặc nhìn người qua kẻ lại ở cổng thành:” Đâu có ai ngăn cản các ngươi rời thành?”

Ba Trạch Nhĩ chỉ Vân Lang vẫn chắp tay đứng trên cổng thành:” Thành chủ đại nhân hình như đã hiểu lầm chúng tôi.”

“ Ồ, huynh ấy là người rất lương thiện, sẽ không làm khó các ngươi đâu, chỉ cần các ngươi thường tới đây, mang theo nhiều đồ tốt, các ngươi sẽ an toàn.”

“ Thật sao thành chủ phu nhân?”

Tô Trĩ hơi đỏ mặt, song thừa nhận cách xưng hô này:” Đúng, nếu các ngươi mang cho ta nhiều nhũ hương, mang cho thành chủ nhiều lạc đà, ngươi sẽ là người tốt nhất thành này.”

Ba Trạch Nhĩ thấy Tô Trĩ nói chắc chắn như vậy thì hưng phấn lấy khăn tay lụa ra:” Phu nhân mỹ lệ, người còn thứ này không?”

“ Ra là lụa, cái này nhà ta sản xuất đấy.”

Ba Trạch Nhĩ cao hứng muốn nhảy lên, tức thì đem hết kim tệ, ngân tệ chất đống trước mặt Tô Trĩ:” Chúng tôi muốn đổi lấy lụa.”

…. ….

Hoắc Khứ Bệnh hay lên tường thành vì hắn là chủ soái, còn Vân Lang hay lên tường thành là vì y cảm thấy không được an toàn. Thụ Hàng thành giống như hòn đảo cô độc nằm ngoài cương vực Đại Hán, ra khỏi thành thì khắp thế gian là địch.

Quân tốt lúc nào cũng phải đặt vũ khí trong tầm tay, kể cả đi ngủ, ai biết tối nay có bị địch tập kích hay không? Chỉ khi nhìn thấy có đồng bạn cầm vũ khí ở bên cạnh, lòng mới vững tâm hơn.

Lý Cảm làm còn triệt để hơn Vân Lang nhiều, hắn an bài luôn chỗ ở tại nơi cao nhất trên tường thành, như thế khi nguy hiểm tới, hắn ở trên tuyến đầu, phải vượt qua hắn, khiến hắn bình tĩnh hơn. Còn về phần Triệu Phá Nô, hắn thích ở trong quân doanh, chen chúc với thuộc hạ của mình ở giường lớn, mỗi ngày ngủ ngon lành.

Cho dù là Tạ Ninh khi bị thương cũng không ở phòng bệnh riêng mà ở cùng với tất cả thương binh, hơn nữa lính gác đứng ở cửa thương binh doanh đều được hắn dặn dò mỗi ngày.

Hoắc Khứ Bệnh ở một mình tại tiểu lâu hai tầng, ánh lửa trong phòng không bao giờ tắt, tướng sĩ tuần thành buổi tối chỉ cần quay đầu là sẽ thấy tiểu lâu chủ tướng cư ngụ sáng đèn.

Đó kỳ thực đều là biểu hiện của bệnh tâm lý, chiến tranh âm thầm tác động lên con người đôi khi chính bản thân người đó cũng không nhận ra.

Vân Lang ngồi trên thành lâu nhìn ra xa, Lý Cảm tay cầm cái bánh lớn đi tới ngồi bên cạnh, chia cho một nửa cái bánh:” Nhìn cái gì đấy?”

“ Ta đang nghĩ xem có nên đào một con kênh chạy quanh thành không.”

“ Làm đi, như thế thì công sự phòng ngự trong thành sẽ hoàn thiện.”

“ Đáng tiếc không dễ như ngươi nghĩ đâu, thành xây bên sông, ở đây toàn là đá đỏ, nhìn có vẻ vững trãi, nhưng không chịu dòng nước xói mòn, nếu đào sông hộ thành sẽ gây hại tới chân thành, được không bằng mất.”

Lý Cảm ngoạm cái bánh lớn:” Nếu ngươi đã biết thế thì còn nghĩ làm gì?”

“ Nghĩ thế thôi, không nghĩ chuyện này còn biết nghĩ gì cho hết thời gian? Nghĩ tới người nhà thì không dám, càng nghĩ chỉ càng thêm nhớ, chẳng còn tinh thần nữa. Ngươi thì sao, mỗi lần phải tuần thành hay nghĩ gì?” Vân Lang tò mò:

“ Ta à?” Lý Cảm thở dài:” Nghĩ cách kiếm tiền, ta về nhà mà không mang theo nhiều tiền một chút, lão bà ta không vui đâu, trong thư A Tương mang tới, nàng kể đám lão bà của huynh trưởng ta cứ thi thoảng qua chơi, chẳng qua vì nhà của ta nhỏ, sang để kiếm cảm giác hơn người chê bai là chính, làm lão bà ta giận lắm.”

Vân Lang vỗ trán, trong bốn huynh đệ thì Lý Cảm là “nghèo” nhất, với y mà nói ở thời đại nguyên thủy này kiếm tiền chưa bao giờ là vấn đề:” Vậy dễ thôi, bảo lão bà ngươi triệu tập nhân thủ, vay tạm tơ lụa nhà ta mang tới Thụ Hàng thành, đổi hàng với Hồ thương, vận khí tốt còn có cả hương liệu, ngươi biết giá trị của hương liệu ở Trường An rồi đấy.”

“ Giá cả ra sao?” Lý Cảm nghe tới tiền phấn chấn hẳn:

“ Hôm qua Tô Trĩ dùng một cái khăn tay lụa đổi một cân nhũ hương.”

“ Kiếm vậy à?”

“ Đúng thế đấy, không thì ngươi mượn của Tô Trí ít tơ lụa đi đổi với Hồ thương, xác định rõ ràng rồi hẵng bảo trong nhà”

Lý Cảm mừng rỡ nhảy dựng lên, đi vài bước quay lại:” Vì sao ngươi không làm?”

“ Không cần thiết, cái này chỉ ngươi làm là được, nhà ngươi nhiều lão binh thoái dịch, hai nữa là quan hệ trong quân rộng, làm ăn kiểu này là hợp nhất.” Vân Lang tay chống cằm nhìn cảnh ra vào ở cổng thành, rất thưa thớt, trong thành chỉ hai buổi sáng tối là đông người ra vào một chút, lúc khác gần như không có, vì tòa thành liên hệ với nơi khác chưa nhiều, chưa phải tòa thành thực sự:

- Nghe Triệu Phá Nô bảo ngươi định lợi dụng Hồ thương làm thiệt nhân.

- Đúng thế, không chỉ một thiệt nhân, ta muốn rất nhiều, trước tiên dùng lợi ích giữ chân hắn, để hắn mang tới nhiều thiệt nhân cho ta dùng. Tòa thành này không đủ phồn hoa, đợi khi nào nhờ buôn bán với người Tây Vực thành đại ấp, nhà nhà kéo tới đây thì ngươi muốn buôn bán tơ lụa cũng chẳng được, chỉ là kiếm khoản tiền nhanh thôi.

Lý Cảm gật đầu:” Vậy ta nói một tiếng với Khứ Bệnh, A Tương, sau đó viết thư về nhà.”

“ Viết thư trước đi, ta nói với Khứ Bệnh, A Tương cho, không vấn đề gì.”

Ly Cảm vỗ vai Vân Lang một cái rồi vội vàng bỏ đi, Vân Lang thì tiếp tục ngồi ngây ra ở đó chẳng biết theo đuổi ý nghĩ gì.

Bình Luận (0)
Comment