Hán Hương ( Dịch Full )

Chương 492 - Q3 - Chương 113: Ba Trạch Nhĩ Đen Đủi.

Q3 - Chương 113: Ba Trạch Nhĩ đen đủi. Q3 - Chương 113: Ba Trạch Nhĩ đen đủi.

Tây Vực rất giàu có, khi hai nền văn minh hoàn toàn xa lạ tiếp xúc với nhau, thứ nhìn thấy đầu tiên sẽ là sự phồn vinh của thương nghiệp. Thương nghiệp sẽ không vì xa xôi mà tạo thành ngăn cách, chỉ cần có đủ lợi nhuận, với thương nhân mà nói mạo hiểm tính mạng không là gì.

Thụ Hàng thành cách Tây Vực đủ gần, tuy còn Hồn Tà vương, Nhật Trục vương, nhưng Vân Lang thấy hai cái đinh này sắp bị Hoắc Khứ Bệnh nhổ rồi.

“ Huynh nhìn xem muội kiếm được cái gì này.” Tô Trĩ thở hổn hển từ dưới tường thành chạy lên, vì nàng chạy quá gấp, hai má đỏ ửng, tản phát làn hơi thanh xuân tươi tắn, tay liên tục vẫy tấm lông cửu đen.

“ A, muội dùng áo len đồi à?”

Tô Trì phồng má, nhăn nhăn cái mũi nhỏ khả ái:” Bọn họ không chịu, chỉ muốn đổi bằng tơ lụa, huynh cũng biết, muội tới biên trại mang nhiều tơ lụa làm gì đâu, phải lấy hai cái váy để đổi.”

Vân Lang vuốt ve tấm lông cừu đen mềm mại:” Đừng tiếc, Lý Cảm chuẩn bị mang rất nhiều tơ lụa tới, khi đó muội muốn bao nhiêu cũng được.”

“ A, huynh chuẩn bị buôn bán sao?”

“ Đúng rồi, chúng ta chỉ cần đổi lấy hoàng kim, nhũ hương, hương liệu, một dược thôi.”

“ Vì sao chúng ta không tự làm?”

Vân Lang giang tay cười:” Sư tỷ của muội không quen làm những việc này, muội nghĩ xem, ta làm hay Vân Âm làm.”

Tô Trí kéo Vân Lang tới chỗ khuất ít người:” Sư huynh, vì sao lão bà Hoắc Khứ Bệnh, Lý Cảm, Tào Tương đều có thai rồi, riêng sư tỷ chưa có? Nghe nói huynh ở với ả Trác Cơ một đêm mà có Tiểu Vân Âm rồi.”

Cái này biết trả lời ra sao đây, Vân Lang gãi đầu:” Chắc vì ông trời không cho.”

“ Thế thì phải làm sao? Nhỡ sau này muội cũng không có gì sao?”

Vân Lang cười khổ:” Bây giờ đã nghĩ chuyện này không phải sớm à?”

“ Không sớm, trở về Trường An là chúng ta ở cùng nhau rồi ...”

Bỗng nhiên Tô Trĩ lải nhải nói một đống chuyện đâu đâu, Vân Lang sinh nghi liếc mắt một cái nhìn thấy Ba Trạch Nhĩ đang lén lén lút lút rời thành, đưa tay ra véo mũi nàng:” Ba Trạch Nhĩ chạy rồi kìa, không cần nói linh tinh trước mặt ta nữa, rốt cuộc hắn cho muội cái gì mà chịu giúp hắn như thế?”

“ Hì hì, dược điển của người An Tức.” Tô Trĩ lè lưỡi, lấy từ trong giỏ ra một cuốn da dê dày, khoe trước mặt Vân Lang:

“ Đây là thứ tốt, vụ giao dịch này đáng lắm.” Hết cách rồi, tính cách Vân Lang là thế, y có thể nghiêm khắc với bản thân, chứ bảo y nghiêm mặt giáo huấn Tô Trĩ thì y không làm được:

Trời lớn, đất lớn, người nhà vẫn là lớn nhất, đó là tư duy của Vân Lang.

Còn quốc gia đại sự, nói cho cùng là một trò chơi mà thôi.

Khi xem sử sách, Vân Lang thích hôn quan hơn minh quân nhiều.

Vân Lang tin, nếu Lưu Triệt là hôn quân, bọn họ sẽ thành bằng hữu tốt nhất, cùng nhau ăn uống hưởng lạc, rồi Vân Lang chăm chỉ nỗ lực giúp hắn cai trị giang sơn, không để hắn thành vua mất nước.

Đáng tiếc, Lưu Triệt là thứ gọi là minh quân, thế nên rất đáng ghét, nếu đặt ở nguyên tắc kết giao bằng hữu, ai muốn làm bằng hữu của minh quân, trừ loại biến thái thích tự ngược.

Trên lịch sử minh quân đều cô độc, hôn quân thì có một đống bằng hữu, dù chết rồi cũng có vô số người thực sự hoài niệm hắn.

Giống như Vân Lang rất nhớ thầy giáo dẫn y đi chơi bời ăn uống dù chẳng dạy y được cái gì, còn giáo viên nghiêm khắc lúc nào cũng giao một đống bài tập, còn dùng hình phạt thì y tới giờ còn hận, mong ông ta chết sớm, dù y vì thế mà học được nhiều kiến thức.

Đó là nhân tính, có thể thấy nhiều nhân tính trên người hôn quân hơn minh quân.

Vân Lang nghĩ rất nhiều lý do biện hộ để mình không cho người truy bắt Ba Trạch Nhĩ, biết toàn là cớ vớ vẩn, song tâm tình y tốt hơn nhiều.

Cứ nghĩ rằng tên Ba Trạch Nhĩ thông minh này đã phát hiện mưu đồ không tốt của mình sẽ xa chạy cao bay chẳng bao giờ gặp lại nữa. Thế mà chập tối hôm đó lại gặp nhau rồi.

Hoắc Khứ Bệnh từ chiến mã nhảy xuống:” Trên đường gặp phải tên này, không ngờ dám theo dõi đại quân, thế là ta bắt luôn.”

Vân Lang cười đến là vui, hai mắt híp lại nhìn Ba Trạch Nhĩ bị trói xuyên qua khúc cây, tên này thật đen đủi, hắn không biết rằng Thụ Hàng thành hiện giờ đang như chim sợ cành cong nên vô cùng cẩn thận. Nếu là lúc bình thường binh hùng tướng mạnh, dù biết rõ mười mươi đối phương do thám, Hoắc Khứ Bệnh khinh thường không thèm để ý. Vân Lang chép miệng liên hồi:” Thế này thì hết cách rồi, ta vốn muốn thả cho ngươi một con đường sống, ngươi đâm đầu vào chỗ chết, đúng là tự tác nghiệt không thể sống.”

Ba Trạch Nhĩ cố gắng ngẩng đầu lên kêu oan:” Thành chủ nhân từ, chúng tôi không theo dõi đại quân, vì gặp đại quân nên né tránh thôi.”

Hoắc Khứ Bệnh nói với Vân Lang:” Tên này thân thủ được đấy, bắt cả tuần hương không được, nếu không dùng đám thuộc hạ uy hiếp thì hắn không chịu đầu hàng đâu. Dù thế nào người ta cũng là hảo hán, đừng sỉ nhục hắn.”

Với mấy loại chuyện này Hoắc Khứ Bệnh không quản, chỉ nói một câu rồi ném cho Vân Lang là xong.

“ Thành chủ nhân từ, chúng tôi chỉ là những thương nhân lương thiện, không phải là gián điệp, càng không đem chuyện trong thành kể với ai. Nếu được người hầu của ngài sẵn lòng dùng toàn bộ hàng hóa đổi lấy tự do.” Ba Trạch Nhĩ vẫn ra sức diễn kịch:

Vân Lang lắc đầu:” Tài sản của ngươi là của ngươi, không ai lấy hết, ngươi phạm tội thì xử tội, hai chuyện này khác nhau. Nếu tội ngươi đáng chặt đầu thì chặt đầu, đáng đánh đòn thì đánh đòn, xử phạt xong ngươi có thể mang hàng hóa đi.”

Nói xong gọi vài quân tốt tới vác mười hai người ra sau quân doanh, ở đó còn rất nhiều cái lồng lần trước giam người Khương, vừa vặn dùng nhốt đám Ba Trạch Nhĩ.

Cái lồng không lớn, Ba Trạch Nhĩ, Mạn Nỗ cao lớn hơn người Khương nhiều lắm, bị nhốt vào đó chỉ có thể co người mới vừa, Mạn Nỗ nắm chấn song la hét không ngừng.

Hoàn cảnh nơi này không tốt, nhất là khi thấy mấy cái lồng khác còn nhốt rất nhiều người gày trơ xương chỉ chờ chết thì ai nấy cũng sinh ra cảm giác bi quan cho tương lai của mình.

“ Mạn Nỗ, đừng kêu nữa, không có tác dụng gì đâu.” Ba Trạch Nhĩ thở dài khuyên can:

“ Có người từng chết trong cái lồng này.” Mạn Nỗ sợ hãi kêu lên:” Ta ngửi thấy mùi thối của người chết, chúng ta phải làm sao bây giờ?”

“ Nghỉ ngơi cho tốt cái đã, ta không biết chúng ta sẽ bị trừng phạt ra sao, trước khi muốn làm gì, trước tiên phải khỏe mạnh mới được.” Ba Trạch Nhĩ thấy cái lồng không chắc chắn lắm, muốn phá không quá khó:

Nỗ Mạn không yên tâm được, thân hình hắn to béo ở trong cái lồng chật hẹp cựa mình khó khăn làm tăng cảm giác bất an lên nhiều lần, nhìn quanh thấy người Khương ở lồng gần đó, hỏi:” Này, huynh đệ, làm sao lại phải vào đây?”

Người Khương chỉ cái chân bị thương:” Thua trận.”

“ Liệu có bị chặt đầu không?”

“ Không đâu.” Người Khương lắc đầu, Nỗ Mạn chưa kịp mừng thì tên đó cười độc ác nói thêm:” Chỉ nhốt ngươi chờ chết dần chết mòn thôi thôi, kha kha kha …”

Nỗ Mạn càng thêm sợ hãi, quay sang lồng của Ba Trạch Nhĩ la hét:” Ba Trạch Nhĩ, Ba Trạch Nhĩ, chúng ta nhanh chóng nghĩ cách thoát khỏi đây thôi.”

“ Ta thấy vị thành chủ kia không giết chúng ta đâu.” Ba Trạch Nhĩ ngồi khoanh chân trong lồng, an ủi Nỗ Mạn.

“ Không giết, nhưng sẽ để chúng ta chết rục xương ở trong này đấy.” Nỗ Mạn chỉ người Khương:

Ba Trạch Nhĩ khép mắt lại chờ đợi, hắn vẫn nhớ ánh mắt vui sướng của nữ tử mỹ lệ kia khi biết hắn có một cuốn dược điển, nếu nàng đã mê y thuật như vậy sẽ còn cần tới hắn.

Bình Luận (0)
Comment