Tô Trĩ có được dược điển thì không lúc nào rời tay, nhưng dược điển dùng chữ Ba Tư, nàng tìm Tư Mã Thiên nhờ dịch, nhưng Tư Mã Thiên nói chữ này rất giống chữ Ba Tư nhưng không phải, lại là dược điển, hắn không dám dịch bừa sợ gây chết người. Thế nên nàng không cách nào đọc được, chỉ có thể dựa vào hình vẽ suy đoán nội dung.
Từ khi đem học vấn dược lý của Tuyền Cơ Thành cùng kiến giải về y học của Khoa kỹ Tây Bắc dung hợp làm một, Tô Trĩ thấy y thuật của mình tăng vọt.
Đây không phải là quá trình dần dần tiến bộ, mà là giống như đột nhiên mở toang một cánh cửa, giúp nàng nhìn thấy thế giới hoàn toàn mới, bao la vô tận.
Càng học nhiều làm người ta càng thấy mình vô tri.
To Trĩ cực kỳ muốn biết nội dung trong dược điển, nàng mơ hồ cảm giác được, nếu hiểu cuốn sách này, nàng sẽ lại mở ra cánh cửa nữa, nàng nhớ cảm giác như nhìn thấy thế giới mới đó.
Vân Lang đang ở trong phỏng chỉnh lý văn thư, trong đó quan trọng nhất là văn thư qua lại với Bạch Đăng Sơn phải cần xem thật kỹ, nói không chừng có thể tìm hiểu được manh mối gì đó, để lập nên cơ sở qua lại với Bạch Đăng Sơn. Đây là chuyện cần nhẫn nại cực lớn.
Tô Trĩ ôm dược điển dựa cửa, như con gà con bị bệnh, cúi đầu rầu rĩ không nói gì.
Vân Lang không hỏi cũng đoán ra tâm sự của tiểu sư muội, bật cười:” Cái tên mà muội lén thả đi hồi sáng vì theo dõi quân của Hoắc Khứ Bệnh nên bị bắt lại rồi. Muội có thể nhờ hắn phiên dịch cuốn sách, nói với hắn rằng, khi nào dịch xong thì có thể đi.”
“ Thật sao?” Tô Trĩ như cái cây khô được tưới nước, toàn thân bừng sức sống:
“ Thật!” Vân Lang gật đầu xác nhận:
Tô Trĩ ôm cuốn sách chạy ù đi, lát sau quay lại mặt đỏ bừng bừng thò đầu vào cửa, dùng giọng mũi ngọt lịm nói:” Huynh là nam nhân tốt nhất trên đời.”
Vân Lang gật đạt hết sức hiển nhiên:” Ta biết.”
Khi Tô Trĩ dẫn một đám nanh vuốt hùng hổ tới tìm Ba Trạch Nhĩ phiên dịch dược điển, hắn biết cơ hội đã tới, nữ tử này quả nhiên vô cùng si mê y thuật.
Không đợi Tô Trĩ nói hết, Ba Trạch Nhĩ khoanh chân ngồi trong lồng, làm bộ thản nhiên:” Nếu phu nhân không thả bọn ta ra, ta sẽ không dịch một chữ nào hết.”
Tô Trĩ nhướng mày, đã lâu lắm rồi nàng chưa gặp ai không nể mặt mình như thế, phải biết rằng trong Kỵ đô úy ai cũng coi nàng là bảo bối, dù tướng sĩ kiếm được thứ gì tốt trên chiến trường, cũng mang về cho nàng.
Đám người Hung Nô, người Khương nhìn thấy quan tư pháp cũng ưỡn ngực khảng khái đi chết, nhìn thấy Tô Trĩ thì dù bị sai bảo như chó cũng không dám nói nửa chữa không. Phụ nhân trong Thụ Hàng thành càng sùng bái nàng như thiên thần, chưa bao giờ trái ý nàng, chứ đừng nói là dám uy hiếp.
Vì sống ở môi trường như thế, nên Tô Trĩ vốn thông minh tinh quái mấy lần liền phạm sơ xuất không đáng.
Nổi giận đầu tiên là đám Khương phụ, bọn họ hung bạo dùng thừng trói Ba Trạch Nhị lại, xuyên vào cọc, sau đó vác về thương binh doanh, kệ đám Nô Mạn kêu gào thế nào cũng không quay đầu.
“ Cổ Liễu Tử, giúp ta một việc.” Tô Trĩ tới bên một tên thương binh đang ngồi nướng bánh ăn, đùng đùng nổi giận:
Cổ Liễu Tử có bộ mặt kinh khủng không khác gì ác quỷ khiến không ai dám tới gần, nhưng trước mặt Tô Trĩ thì tức thì như chó con lấy lòng chủ, tươi hơn hớn nói:” Tiểu tiên sinh cứ sai bảo.”
Tô Trĩ hai tay chống hông thở phì phò:” Ta có một cuốn dược điển Tây Vực, nhưng ta không biết chữ, tên kia biết, ta muốn hắn phiên dịch cho ta, hắn lại còn dám đặt điều kiện.”
Cổ Liễu Tử nhếch mép nhìn Ba Trạch Nhĩ:” Tiểu tiên sinh yên tâm, giao tiểu nhân, hắn sẽ dùng mạng dịch bảo điển cho người.”
Tô Trĩ bất cẩn một lần rồi, lần này chú ý hơn:” Nếu hắn dịch bừa bãi thì sao?”
Cổ Liễu Tử thi lễ:” Mỗi tử hắn dịch ra nhất định là sự thực.”
“ Cuốn sách này với ta rất quan trọng, về sau có thể cứu chữa cho rất nhiều huynh đệ giống ngươi, ngươi cẩn thận, chớ làm hỏng.” Tô Trí giao cuốn dược điển cho Cổ Liễu Tử, sau đó đi về phòng, không quay đầu lại nữa, đây là người sùng bái cuồng nhiệt nàng nhất, nàng rất tin tưởng chỉ cần đợi kết quả là được:
Ở trận chiến Bạch Đăng Sơn, Cổ Liễu Tử bị lang nha tiễn bắn xuyên đầu.
Ai cũng nghĩ là tên này chết rồi, khi khiêng thi thể đi hỏa thiêu, không ngờ hắn vẫn chớp mắt được, Tô Trĩ tức thì quyết định phẫu thuật mở hộp sọ lấy lang nha tiễn.
Quá trình phẫu thuật diễn ra hai canh giờ, khi Tô Trĩ an toàn lấy lang nha tiễn ra khỏi đầu Cổ Liễu Tử, toàn quân hoan hô, thậm chí Tạ Trường Xuyên, Bùi Viêm cũng tới xem kỳ tích, vì thế Tạ Trường Xuyên không bỏ lỡ cơ hội, nhận luôn nàng làm là nghĩa nữ.
Thế nhưng khi ai cũng cho rằng Cổ Liễu Tử thoát rồi, hắn đã đứng ngồi đi lại ăn uống không có vấn đề gì thì cái mặt bắt đầu thi thoảng co giật, tới khi ngũ quan nhăn nhúm lại như núm bánh bao mới dừng.
Cho dù là thế ai cũng coi đó là kỳ tích rồi, dù sao bị tên bắt xuyên đầu mà không chết thì chỉ có thể nói là tiên thuật mới cứu được thôi.
So với tử vong, hủy dung mạo có là gì đâu.
Mỗi tội là hơi phiền phức khi ăn cơm, môi dúm lại, tốc độ ăn rất chậm.
Cổ Liễu Tử mang khuôn mặt dị dạng như ác quỷ, người ta bất giác quên mất hắn từng là chàng trai tốt bụng ra sao, bộ mặt đó khiến ai ai cũng dần tránh mặt, tính khí của hắn vì thế dần thay đổi, trở nên tàn độc, còn xin làm đao thủ phủ.
Cho tới giờ Cổ Liễu Tử vẫn chịu sự giám sát của Tô Trĩ, nàng rất muốn biết mình trị liệu sai sót ở đâu mà biến chàng trai hay thẹn thùng thường mang hoa cho nàng thành bộ dạng không giống người này. Khuôn mặt xấu xí kinh khủng đó là minh chứng cho y thật tối cao của nàng, cùng là day dứt nàng chưa có lời giải.
Về tới phòng Tô Trĩ cứ thi thoảng lại muốn tới chỗ Cổ Liễu Tử xem, xa xa chỉ thấy hắn và Ba Trạch Nhĩ ngồi bên đống lửa nướng bánh, tán gẫu ...
Đọc sách không được, bào chế thuốc cũng không xong, Tô Trĩ buồn chán đi thẳng tới phòng Vân Lang, đá cửa ra thả mình nằm phịch xuống giường:” Cái tên Hồ Tử dám uy hiếp muội, lại … Á ...”
Chưa dứt lời đã hét chói tai ngồi bật dậy chạy đi như nhìn thấy ma.
Vân Lang giang tay:” Nha đầu đó bị tiểu tử chiều hư, lão tổ tông trách tiểu tử là được.”
Ngồi trong góc phòng uống trà, Hà Sầu Hữu cười khà khà:” Chỉ cần vẫn giữ thân xử nữ, lão phu không nói gì hết.”
Vân Lang ngoan ngoãn đáp:” Lời cảnh cáo của người, tiểu tử không dám quên.”
Trong phòng Vân Lang có một cái ghế tựa rất hay, lưng ghế có thể ngả ra phía sau theo từng theo từng nấc, có thể dùng để ngồi hoặc nằm hết sức thoải mái, chân ghế lại là hai tấm gỗ cong cong, người trên đó có thể đung đưa, lại còn có thể kéo ra một chỗ để chân, Hà Sầu Hữu sau nhiều ngày bôn ba, ngả người lên đó vô cùng thoải mái:” Ngươi xem, ai ai cũng sợ ta, kỳ thực là chuyện vô lý. Chỉ cần bản thân giữ quy củ, làm việc quang minh chính đại, dù trào phúng lão phu vài câu, vô lễ một chút, lão phu cũng không giận, mà dù có giận cũng đợi tới lúc nắm được thóp của ngươi đã.”
Vân Lang cũng vui vẻ đùa:” Xem ra sau này trong nhà tiểu tử nên treo tấm biển quang minh chính đại để cảnh cáo con cháu.”
Hà Sầu Hữu xua tay:” Cái biển đó không nên treo thì hơn, vài việc cứ đào sâu chôn kỹ đi.”
Câu nói này làm Vân Lang cảm giác Hà Sầu Hữu có ẩn ý, hai mắt nheo lại:” Lão tổ tông sao nói thế?”
Hà Sầu Hữu vẫn dựa mình vào cái ghế tựa khẽ đung đưa:” Sống lâu thì biết nhiều, còn người thật kỳ lạ, nhiều chuyện càng muốn nhớ thì lại dễ quên, càng muốn quên càng ghi tạc trong đầu như mới xảy ra ngày hôm qua.”
Vân Lang không yếu bóng vía, nhưng Hà Sầu Hữu càng không phải người chỉ biết hăm dọa, cẩn thận hỏi:” Lão tổ tông có ý gì?”
“ Ta chưa bao giờ nghe nói tới Khoa kỹ Tây Bắc, nhưng nếu đổi thành Lũng Tây Công Vụ thì những chuyện vô lý thành hợp lý đấy.” Hà Sầu Hữu tủm tỉm cười:
“ Tiểu tử chưa bao giờ nghe nói tới tên này.” Vân Lang khẽ lắc đầu: