“ Khà khà khà, lão phu lại biết, người gây dựng Lũng Tây Công Vụ đốc tạo là Thương Quân, nơi đó cường thịnh dưới tay Lý Tư, vong bởi Triệu Cao. Sau khi Thủy hoàng đế đúc mười hai người sắt thì không biết đi đâu mất.” Hà Sầu Hữu chìm sâu vào hồi tưởng, tuy cười mà giọng có chút tang thương nuối tiếc: “ Thủy Hoàng đế có bảy mươi bị bác sĩ, ân sư của ta là bốn vị trong đó, nha đầu Trường Bình chắc là nói với ngươi rồi chứ gì. Bác sĩ Thuần Vu Việt cùng với mười một vị bác sĩ đất Tề bị chôn, Lô sinh và bốn trăm môn hạ cũng chết, Từ Phúc thì ra biển không rõ tung tích. Nay Pháp, Mặc, Nho, Âm Dương, Công Thâu, Binh gia đều đã nghe bệ hạ sai bảo, tính đi tính lại thiếu mất đốc tạo biến mất năm xưa.”
“ Thái tổ Cao hoàng đế luôn tìm kiếm đốc tạo Đại Tần mà không thấy, bốn vị ân sư của ta phò tá thái tử Lưu Doanh cũng không tìm ra được. Đốc tạo doanh năm xưa xây Trường Thành, dựng Thủy hoàng lặng, đúc kim tượng, hưng thịnh là thế, tới nay chỉ còn một di cô là ngươi.”
Ra là vậy, vẫn là chuyện thân phận của mình thôi, nhiều người thăm dò rồi, từ lúc xuất hiện ở Đại Hán đã đối diện với đủ loại thăm dò rồi nên Vân Lang bình thản xem thẻ trúc:” Tiểu tử chưa bao giờ nghe nói tới chuyện này, chẳng có gì để nói cả.”
“ Khà khà, kỳ thực ngươi không cần che giấu nữa, ít nhất không phải giấu lão phu, Vân thị ngươi không tiếc dâng lên vô số bảo bối cũng nhất định muốn lập trang tại Ly Sơn, chẳng vì thủ lăng cho Thủy Hoàng đế sao?”
Một câu nói hết sức nhẹ nhàng thốt ra mà không khác gì ném quả tạc đạn trước mặt Vân Lang, khiến sắc mặt y tích tắc tái nhợt, bất giác nhổm dậy, ánh mắt như chớp liếc nhìn thiết tí nỏ treo trên tường ...
“ Ha ha ha ha ha ....” Hà Sầu Hữu phát ra tràng cười dài vô cùng sảng khoái, cái nỏ treo ngay trong tầm tay ông ta, nằm trên ghế tựa không cần cố cũng có thể dàng đưa tay lấy được, búng tay vào cánh cung sắt, nghe tiếng keng vang vang, tặc lưỡi:” Là Tần nỏ sửa thành có khác, xuyên được bảy lớp giáp chứ?”
Chuyện tới mức này rồi, phản kháng vô nghĩa, Vân Lang từ từ ngồi xuống, hít thở sâu lấy lại bình tĩnh:” Chín tầng giáp da, ba tầng giáp sắt.”
Hà Sầu Hữu gật gù:” Nếu lão phu đoán không nhầm, trong vòng trăm bước ta chỉ có nửa phần cơ hội sống sót, đó là trong tình huống có đề phòng, nếu bất thình lĩnh phát nỏ thì mười phần chết chắc. Ngươi thân cận với lão phu, chính vì để lão phu buông lỏng phòng bị phải không? Từ khi nào có ý này thế? À, đương nhiên là sau khi nha đầu Trường Bình nói cho ngươi biết sư môn của lão phu rồi.”
Vân Lang im lặng không nói, sau lưng y còn có nỏ tay, dưới gầm bàn có đoản kiếm, nhưng không có thứ nào đảm bảo một chiêu giết được ông ta, đành tạm thời án binh bất động.
“ Ta tới Ly Sơn xem rồi, cái nhà nhỏ của Thái Tể rất gọn gàng, chẳng lẽ ngươi là Thái Tể đời kế tiếp? Vậy vì sao chưa tịnh thân? Không hợp lý, Thái Tể là kẻ ngu trung ngoan cố, sẽ không có chuyện châm chước đâu? Hay ngươi giết Thái Tể?” Hà Sầu Hữu tay chơi đùa nỏ, hứng thú nhìn sắc mặt Vân Lang liên tục biến đổi:” Không giống, thấy người nhà ngươi rất thân thiết với con linh thú của Thái Tể, linh thú càng ngoan ngoãn nghe lời nữ nhi của ngươi, không giống như ngươi giết người đoạt linh thú. Này này này tiểu tử, trên người ngươi nhiều bí mật quá đấy, lão phu cũng phải tò mò.”
Vân Lang hít thật sâu ép tâm tư đang như sóng cả cuộn trào, không hứng thú tham gia trò mèo vờn chuột của ông ta, hỏi thẳng:” Lão tổ tông đã biết vị trí hoàng lăng, sao không tiết lộ?”
Hà Sầu Hữu cười nhạt:” Ngươi nghĩ Lữ hậu dùng cái gì khiến bốn vị ân sư của ta phải xuất sơn, ngươi nghĩ rằng vì quan chức hay vì tiền tài? Vì sao ân sư ta lại đi theo Lưu Doanh mà không phải trung thành với Lưu Bang? Lưu Doanh cũng chẳng phải bậc kỳ tài nghìn năm hiếm có thể an định thiên hạ mà ân sư của ta phải khổ công xuống núi.”
“ Ngươi nghĩ vì sao mà hoàng đế đem mấy trăm dặm xung quanh Ly Sơn biên vào Thượng Lâm Uyển? Ngươi nghĩ vẻn vẹn dựa vào lão già Thái Tể kia mà giữ được lăng tẩm Thủy Hoàng đế à? Tiểu tử, người thủ vệ lăng tẩm Thủy Hoàng đế nhiều lắm, ngươi là cái thá gì?”
Liên tiếp những câu hỏi của ông ta khiến Vân Lang như trúng từng đòn mạnh, người mềm oặt trên ghế, mồ hôi tích tắc tuôn ra làm ướt hết toàn bộ y phục:” Tiểu tử đã hạ đoạn long thạch xuống rồi, sau này không ai vào được hoàng lăng nữa.”
Hà Sầu Hữu gật gù:” Thế là tốt nhất, như vậy Thủy Hoàng đế có thể yên giấc, giờ là thiên hạ của Đại Hán rồi, đừng nên hoài niệm nữa.”
Vân Lang lau mồ hôi trên mặt:” Tiểu tử sớm quên rồi, chỉ còn nhớ người có ơn với mình.”
Hà Sầu Hữu nhìn Vân Lang chăm chú lắc đầu:” Tới tận bây giờ ngươi vẫn nói dối lão phu ... Ài, thôi không nhắc tới nữa, chuyện xưa cũ mỗi lần lật lại tổn thọ mười năm ...”
Vân Lang liếm cánh môi khô khốc:” Lão tổ tông rời đội ngũ tới sớm vì nói những lời này sao?”
“ Đã bảo quên đi rồi mà, xem ra ngươi chưa thể nguôi ngoai.” Hà Sầu Hữu chép miệng:” Vốn lão phu không cần nói ra làm gì, chỉ cần nấp trong bóng tối nhìn ngươi ngốc nghếch cẩn thận che đậy là được. Nhưng ngươi là nhân kiệt thực sự, ta không muốn ngươi đi vào con đường cụt.”
“ Tiểu tử à, ngươi sinh muộn mấy chục năm rồi, nếu là lúc Đại Hán mới hình thành, nghĩa sĩ Đại Tần còn ở khắp nơi, thiên hạ còn chưa ổn định, nhất định ngươi có thể làm ra một phen sóng gió lớn, khôi phục Đại Tần. Nhưng bây giờ chẳng còn ai hoài niệm Đại Tần nữa, dù ngươi có trí tuệ, có thực lực cũng phải trôi theo thời thế thôi, đại thế của Hán triều đã thành, cục diện này anh hùng cũng không xoay chuyển nổi.”
“ Hoàng đế thay đổi, nhưng bách tính không đổi, người Tần, người Hán có gì khác nhau đâu, tiểu tử buông tay đi.”
Hà Sầu Hữu buông một tiếng thở dài, uống hết ấm trà rồi bỏ thiết tí nỏ xuống đi ra ngoài.
Vân Lang giây phút trước còn đang cúi đầu ủ rũ, đợi Hà Sầu Hữu vừa đi qua người, nhanh như chớp chộp lấy nỏ tay sau lưng, dí vào lưng ông ta, không chút do dự bóp cò.
Pặc!
Tiêng dây nỏ vừa bật lên, thân hình Hà Sâu Hữu biến mất ở hành lang.
Vân Lang cười ha hả, đặt nỏ xuống, chốc lát sau cái đầu trứng của Hà Sầu Hữu xuất hiện ở cửa sổ.
“ Không có tên sao?”
“ Tiểu tử chỉ kéo dây cung thôi.”
Hà Sầu Hữu xoa cái đầu bóng loáng:” Thế nào, lão phu có cơ hội nào không?”
“ Không có nửa phần sống.” Vân Lang nghiêm túc hỏi Hà Sầu Hữu:” Bệ hạ có biết vị trí của Thủy Hoàng lăng không?”
“ Văn đế không muốn biết, Cảnh đế không dám biết, còn bệ hạ bây giờ không thèm biết.”
Hà Sầu Hữu đi tới cầm thủ nỏ trên bàn, lại nhìn thiết tí nỏ đã bị ông ta ngầm phá cơ quan, không ngờ Vân Lang còn thứ này. Ông ta tính rồi mình rời phòng, Vân Lang tốn hai bước mới tới bên chiếc nỏ kia, ông ta có đủ thời gian phản ứng, khi Vân Lang bóp cái nỏ hỏng, sẽ đánh tan tự tin của y. Không ngờ cái nỏ đáng sợ treo trên tường đó là nghi binh, che dấu sát chiêu thực sự ...
Tiểu tử này thực sự sinh không đúng thời.
Điều này càng chứng tỏ thiên mệnh đã thuộc về Đại Hán.
Hà Sầu Hữu đi rất lâu rồi, cái đầu nhỏ của Tô Trí lại lần nữa xuất hiện trước của sổ, thì thầm hỏi nhỏ:” Đầu Trứng có trách phạt huynh không?”
Vân Lang ngồi bần thần trên ghế lắc đầu.
“ Là ai chứ, mặt huynh trắng thế kia, môi thì khô, đó là triệu chứng tinh thần hư thoát, áo mới thay ...” Tô Trĩ vào phòng, sờ áo Vân Lang thay ra còn đề đó, lí nhí:” Sau này muội không gây phiền toái cho huynh nữa.”
Vân Lang kéo Tô Trĩ tới gần ngồi xuống bên cạnh mình, lấy hơi ấm của nàng ổn định lại tâm tình:” Không phải do muội, mà là chuyện của ta.”
Tô Trĩ lo lắng không thôi:” Có chuyện gì rồi sao? Cha muội nói khi tai họa xuất hiện chứng tỏ đã không thể nghịch chuyển được nữa, phải nhanh chóng rời đi, đó mới là cách giữ mình. Sư huynh, chúng ta đi thôi, chúng ta mà muốn trốn, không ai có thể tìm được.”
Vân Lang khẽ khẽ lắc đầu:” Dùng khoảng cách đổi lấy thời gian không phải cách hay, vì chuyện không được giải quyết, tạm thời gác lại thôi, muội đừng lo, ta có thể xử lý được .... Đi thôi, xem việc của muội tới đâu.”
Vân Lang nắm tay Tô Trĩ tới thương binh doanh, y cần thay đổi đầu óc, giờ quá loạn không nghĩ được gì, Hà Sầu Hữu nói cho cùng vẫn là một sự uy hiếp, sau này đối xử ra sao cần đầu óc tỉnh táo nhất để phán đoán.