Hán Hương ( Dịch Full )

Chương 495 - Q3 - Chương 116: Giết Hay Không Giết.

Q3 - Chương 116: Giết hay không giết. Q3 - Chương 116: Giết hay không giết.

Ba Trạch Nhĩ bị Cổ Liễu Tử đặt lên giàn nướng rồi, nhưng bên dưới gần như không có lửa, chỉ có đống củi ướt đang bốc khỏi cuồn cuộn.

“ Khụ, khụ, khụ khụ ...”

“ Ho còn khỏe lắm.” Cổ Liễu Tử xoay người Ba Trạch Nhĩ xuống dưới, cho khói xông thẳng vào mặt:

“ Thả, thả ... ta ra.” Ba Trạch Nhĩ giãy dụa cố gắng nghiêng đầu sang bên tránh khói:

“ Nghe cho rõ, ngươi không có tư cách nói điều kiện với tiểu tiên sinh, ngươi chỉ có phận dịch bảo điển, rồi đợi tiểu tiên sinh thiện tâm tha chết cho ngươi.” Cổ Liễu Tử thong thả nói:” Nhìn đi, ngươi tránh khói cũng vô ích thôi, khi số củi ướt này được lửa hong khô, sẽ là lúc ngươi thực sự được đem nướng đấy.”

“ Khụ, khụ, khụ, thả ta ra, ta, ta, ta sẽ dịch.”

“ Không được, bây giờ ngươi đồng ý vì không chịu nổi thôi, thả rồi ngươi lại giở trò, phải nướng tới khi ngươi có mùi thơm mới tin được.”

“ Không, không, ta nói thật.” Ba Trạch Nhĩ rú lên thảm thiết, hắn như cảm thấy được sức nóng dưới lưng:

Vân Lang vừa nghe tới đó vội kéo ống tay áo Tô Trĩ rời đi, không cần y, tên biến thái kia nhất định giúp Tô Trĩ toại nguyện, cảnh tiếp theo không nên nhìn thì hơn.

Chẳng qua là không muốn Tô Trĩ chứng kiến thôi, chứ Vân Lang thì không thấy Cổ Liễu Tử tàn nhẫn, ngược lại trong lòng có chút khoái sướng biến thái.

Vừa xong y cũng bị Hà Sầu Hữu dùng loại phương thức khác dày vò cho tâm lực tiều tụy.

Y không tin dù chỉ một chữ.

Khi bóp cò vào lưng Hà Sầu Hữu, không phải là y chỉ muốn dọa, nhưng lão già đó để lại thiết tí nỏ mà bỏ đi, mục đích đáng ngờ, lão ta chuẩn bị trước, y không dám chắc thành công, nên dùng chiêu này để thử.

Tương tự, Hà Sầu Hữu cũng không tin y, cái nỏ bị ông ta âm thầm phá hỏng chứng minh điều đó.

Rất có khả năng ông ta giống Đại Trường Thu cho rằng mình giết sạch đồng môn, độc chiếm học thuật, chỉ thế mới giải thích được vì sao Lũng Tây Công Vụ một thời huy hoàng lại chỉ còn lại một mình y.

Đều là đám thái giám chết tiệt, ông ta gặp Đại Trường Thu hỏi chuyện cũng không có gì lạ.

Vân Lang chỉ xác định một điều, Hà Sầu Hữu thực sự chưa nói chuyện Thủy Hoàng lăng với Lưu Triệt, nếu không với tính cách của Lưu Triệt thì đã có Tú Y sứ giả tới bắt y rồi.

Lưu Triệt tuy trước giờ luôn thích chơi mèo vờn chuột với y, vì đó là hắn chưa thấy đe dọa thực sự, một người đứng ở đỉnh cao kim tự tháp quyền lực, phát hiện nhân tố bất ổn, hắn sẽ thẳng tay diệt trừ.

Vì thế giết Hà Sầu Hữu là chuyện khẩn cấp nhất bây giờ.

Nhưng lão già thành tinh đó vô cùng khó giết, thế nên chuyện này phải thong thả xử lý chứ không vội vàng được.

Ba Trạch Nhĩ bị Cổ Liễu Tử hun khói đen xì mới được thả ra, sau khi được cho tắm rửa sạch sẽ, liền ngồi bên cái bàn gỗ dịch bảo điển. Cổ Liễu Tử luôn luôn đốt một đống lửa ngồi bên, bây giờ hắn có thêm một đồng bạn là Ba Trạch Nhĩ.

Nỗ Mạn cũng được chiếu cố đặc thù, Ba Trạch Nhi phiên dịch một đoạn, Nỗ Mạn phải dịch lại đoạn đó, nếu phát hiện hai đoạn văn tự có khác biệt căn bản là bắt một người An Tức đem nướng ...

Bởi thế Ba Trạch Nhĩ và Nỗ Mạn vì giữ nhất trí trong bản dịch, không dám có chút ý đồ xấu nào, nếu có chỗ không chắc chắn, khẩn cầu Cổ Liễu Tử cho họ thời gian thương lượng.

Cổ Liễu Tử từ chối rồi, vì tư mã dặn chỉ cần bản dịch nguyên thủy nhất.

Vân Lang chỉ cần biết bên trong dược điển nói gì, dù chỉ là ý tứ đại khái thôi cũng được, y có thể suy đoán đáp án chính xác.

Từ trong phiên dịch sơ bộ của Ba Trạch Nhĩ, Vân Lang biết cuốn dược điển này do người tên Hi Ba Khắc Lạp Để (Hippocrates) viết từ ba trăm năm trước.

Nội dung cuốn sách làm Vân Lang bất ngờ hết sức, người này không hề coi bệnh tật là ác ma, là lời nguyền, thần chú hay nguyên nhân kỳ quái. Bệnh tật theo quan điểm ông ta là thứ tự nhiên được sinh ra trong cuộc sống, có thể tìm ra căn nguyên chữa trị thông qua quan sát. Đồng thời giống như Thần Nông thử bách thảo, ông ta đích thân làm rất nhiều kiểm nghiệm.

Tổng thể mà nói, kiến thức cuốn sách này hẳn là danh tác y dược quan trọng nhất thời đại, Tô Trĩ vớ được bảo bối rồi.

Liên tục hai ngày, Vân Lang đều sẵn sàng chờ đợi Hà Sầu Hữu tới tìm mình, y muốn biết thêm nhiều chuyện về Thủy hoàng lăng, để dự đoán tình huống xấu nhất có bố trí tương ứng, y còn có muôn vàn câu hỏi, như còn ai biết bí mật này nữa, ông ta có nói không chỉ một mình y trông coi Thủy hoang lăng.

Nhưng ông ta như hoàn toàn quên rồi, chỉ thực hiện chức trách giám quân.

Trong không khí quỉ dị ấy, Tào Tương tới Thụ Hàng thành, mang theo hai nghìn kỵ binh thiết giáp, vô số vật tư, tức thì khiến địa vị chiến lược của Thụ Hàng thành tăng mạnh, đồng thời sĩ khí quân sĩ khôi phục không ít.

Giây phút nhìn thấy từng đội tướng sĩ toàn thân khôi giáp chỉnh tể vào thành, hai mắt Hoắc Khứ Bệnh sáng lên, ý tưởng nung nấu trong lòng bao lâu lần nữa sục sôi.

“ Cho ta một nghìn thiết kỵ, ta sẽ tung hoành thảo nguyên.” Hoắc Khứ Bệnh hoan hỉ đấm tường thành nói với Vân Lang, giọng hết sức phấn khích:” Ngươi biết, ta nói được làm được mà.”

Vân Lang lắc đầu:” Ngươi thường nuốt lời thì có.”

“ Ta nuốt lời bao giờ?” Hoắc Bệnh trừng mắt lên:

“ Trước kia vỗ ngực nói Hung Nô chưa diệt chưa lập gia thất, giờ sinh hai đứa con, cưới ba lão bà rồi.” Vân Lang giọng khinh bỉ:

Hoắc Khứ Bệnh không có chút liêm sỉ nào:” Lần này thì khác.”

“ Tất nhiên là mỗi lần mỗi khác, ngươi lừa ta trốn khỏi thành bao nhiêu lần rồi chưa tính đấy, để nói sau đi, A Tương suýt ngã từ lưng ngựa xuống kìa, không biết có chuyện vui gì muốn nói cho chúng ta.”

Vân Lang, Hoắc Khứ Bệnh vừa xuống thành thì Tào Tương chạy ù tới cười vang:” Ha ha ha, chúng ta phát tài rồi.”

Hoắc Khứ Bệnh từ nhỏ đã quen Tào Tương, biết rõ tính hắn, chắc chắn muốn khoe khoang đây, cố tình mím môi không cười:” Phát tài thế nào?”

Tào Tương cười một tràng quái dị chỉ quân sĩ xếp thành hàng tiến thành:” Binh mã lão tử mang tới có hùng tráng không?”

Vân Lang chắp tay với hắn một cái:” Như lang như hổ.”

Tào Tương đắc ý vênh mặt lên:” Binh khí lão tử mang tới có sắc bén không?”

Vân Lang tặc lưỡi:” Toàn quân giáp trụ, hiếm có, hiếm có.”

Tào Tương chỉ đội ngũ xe dài dằng dặc ngoài thành:” Lão tử lần này vét sạch kho của Vũ Lâm vệ, các ngươi nói có hả không?”

Lần này ngay cả Hoắc Khứ Bệnh giơ ngón cái lên:” Phục đấy.”

“ Ha ha ha ha …” Tào Tương cười cuồng ngạo hết sức, bất chợt khuôn mặt trở nên hung dữ, nghiến răng nghiến lợi chỉ ngực, rít khe khẽ như rắn độc phun nọc:” Vì số binh mã này lão tử bị Đầu Trứng dùng ghế đặt lên ngực, lão ta ngồi lên nửa canh giờ trong chiếc xe xóc nảy, các ngươi nói phải làm sao để hả giận.”

Vân Lang cũng nghiến răng nghiến lợi:” Chặt cái đầu trứng của lão.”

Tào Tương suýt trượt chân ngã dập mặt, hết hồn bịt miệng Vân Lang lại:” Tổ tông ơi, nói nhỏ chứ.”

Hoắc Khứ Bệnh hạ thấp giọng xuống:” Nếu ông ta theo quân ra ngoài, ta giết được.”

“ Không nên giết thì hơn, không giết thì hơn, giết Đầu Trứng hậu quả nghiêm trọng lắm, chúng ta không gánh nổi đâu.” Tào Tương khoác vai Vân Lang, Hoắc Khứ Bệnh:” Tình cảm của hai ngươi, ta nhận rồi, nhưng ta chỉ thuận miệng nói cho hả giận thôi, Đầu Trứng già lắm rồi, đợi khi ông ta chết chúng ta đi đái lên mộ là đủ, không nên mạo hiểm.”

Vân Lăng thở hắt ra một hơi:” Giữ đầu trứng sống vẫn có lợi.”

Tào Tương tiếp lời ngay:” Đúng thế, lần này lấy được bao thứ như vậy là nhớ Đầu Trứng.”

Hoắc Khứ Bệnh hừ một tiếng:” Hừ, hai tên các ngươi rõ ràng hận Đầu Trứng thấu xương, đến lúc ra tay thì sợ đầu sợ đuôi, chẳng thống khoái gì cả. Dù sao bị Đầu Trứng ức hiếp là hai ngươi, không phải ta, các ngươi thích bị ức hiếp, ta việc quái gì phải lo.”

Nói xong sải bước đi như gió cuốn tới kiểm duyệt tướng sĩ sắp thành bộ hạ của mình.

Tào Tương nghi hoặc:” Hai chúng ta đã đành, sao Khứ Bệnh cũng muốn giết Đầu Trứng thế?”

Bình Luận (0)
Comment