Giám quân là sự tồn tại mà tất cả mọi tướng quân đều ghét.
Hoắc Khứ Bệnh càng đặc biệt ghét sự an bài này.
Dù trong quân khác dù có giám quân chăng nữa cũng bí mật, không thể cho ai biết, tướng quân có biết cũng không nói ra, chỉ phạm vi hai người với nhau, giám quân không ảnh hưởng tới quyền lực tối cao của tướng quân.
Thế nên sự tồn tại của Hà Sầu Hữu công khai khai ở Kỵ đô úy rất đáng ghét, có lẽ hoàng đế cho rằng tướng quân của Kỵ đô úy đều ít tuổi, nên mới an bài nhân vật kiểu bảo mẫu này.
Cho dù Hà Sầu Hữu tỏ ra vô cùng quy củ, vẫn khiến Hoắc Khứ Bệnh không thoải mái, hắn không thích bất kỳ ai khiêu chiến hoặc khiến hắn thấy bị khiêu chiến quyền chỉ huy.
Người khác nói muốn giết ai, chín phần là buột miệng, hoặc nói cho đỡ tức thôi, Hoắc Khứ Bệnh mà nói thì hắn thực sự cân nhắc rồi. Thêm vào tính cách gan lớn hơn trời của hắn, Hà Sầu Hữu thực sự có ngày làm hắn chướng mắt là đâm cho một thương không cần nhiều lời.
Cảm giác đó Vân Lang hoàn toàn thấu cảm, vì y cũng tương tự, sau khi bị Hà Sầu Hữu phát hiện thân phận, dù ông ta không làm gì, nhưng chẳng khác nào luôn có thanh kiếm kề cổ, cảm giác kiềm chế đó làm người ta không chịu nổi.
Vân Lang, Tào Tương thấy phải khuyên Hoắc Khứ Bệnh quên chuyện này đi.
Hà Sầu Hữu có thể bệnh chết, chết già, chết do tai nạn, tuyệt đối không thể bị giết chết.
Ông ta đã sống qua tất cả các đời hoàng đế, phục vụ cho sáu đời hoàng đế, còn là đồ đệ Thương Sơn Tứ Hạo, sớm đã thành một loại tượng trưng cho tính chính thống hoàng triều Lưu thị.
Lưu Triệt không hề thích bị tổ tiên trói buộc, nhưng hắn phải chấp nhận lựa chọn của tổ tiên. Hà Sầu Hữu như một vết xẹo trên người, mặc dù chướng mắt đấy, nhưng nó cũng đại biểu cho vinh quang.
Khi Vân Lang bê khay thức ăn tới gần còn chưa kịp nói gì thì Hoắc Khứ Bệnh phiền phức xua tay:” Không cần nói ra nữa, ta quên rồi.”
Tào Tương thì nách kẹp vò rượu, tay cầm đùi dê nướng:” Hôm nay A Cảm trực, chúng ta uống một bữa thỏa thuê đi, nếu không mỗi lần nói chẳng được vài câu.”
“ A Tương mang tới lệnh tùy nghi hành sự không cần xin phép quân lệnh Bạch Đăng Sơn rồi, vậy năm ngày sau ta sẽ dẫn một nghìn kỵ binh rời thành, chuyện trong thành nhờ các ngươi.” Hoắc Khứ Bệnh nhận lấy vò rượu uống luôn một ngụm:
“ Mục tiêu?” Vân Lang hỏi đơn giản, cũng uống một ngụm chuyển cho Tào Tương:
“ Thiết Kính Sơn, ở đó có rất nhiều biên dân bị Hung Nô bắt, mỗi người bọn họ là một sự sỉ nhục với Đại Hán.”
“ Hãy dẫn họ về, an bài ở Thụ Hàng thành, nơi này chúng ta quá ít người mình, cho dù là những biên dân có con với Hung Nô, chỉ cần muốn cũng có thể dẫn theo, ta không chê nhiều người, chỉ sợ ít người thôi.” Vân Lang cân nhắc rồi nói:
Hoắc Khứ Bệnh cười, dùng cái khay trong tay cụng vào bát cơm của Vân Lang:” Đồng ý rồi hả?”
“ Đi đi, sớm muộn cũng phải xuất kích, không bằng để ngươi chủ động đi một chuyến, dù không thành công cũng giúp chúng ta nắm rõ tình hình hơn.”
Hoắc Khứ Bệnh phấn chấn:” Ta định dẫn theo Lý Cảm, Triệu Phá Nô ...”
Vân Lang phất tay:” Tất nhiên, không lẽ ngươi đưa ta và A Tương theo. Nhưng mà nên mang Quách Giải theo, tên này rất có kinh nghiệm, sẽ giúp ngươi nhiều đấy.”
“ Được.” Hoắc Khứ Bệnh có được đáp án hài lòng, cầm vò rượu lên uống ừng ực:” A Tương, rốt cuộc có tin gì vui không?”
“ Có tin không vui, mẹ ta bảo chúng ta nên tránh xa Tô Kiến một chút.”
Vân Lang ngạc nhiên:” Vì sao thế? Ta còn nghĩ người ta chỉ coi thường đám tiểu tử chúng ta, hóa ra có chuyện thật à?”
“ Tô gia bây giờ đã hoàn toàn quy thuận làm môn hạ của Công Tôn Hoằng, cắt đứt với nhà ta rồi. Tháng mười một năm ngoái, Công Tôn Hoằng dâng tấu nói cách luân chuyển các tướng biên châu. Ông ta đề nghị, sau này đại tướng trong triều đều phải đi biên châu một chuyến, ít thì ba năm, nhiều thì năm năm phải điều chuyển, tốt nhất là thay đổi cả quân tướng, nếu không thì thay tướng không thay binh.”
“ Thủ tướng biên châu về Trường An có hai lựa chọn, một là thủ đại doanh các nơi, hai là làm tường quân thành phòng Trường An, hoặc hoàng môn tướng quân của đại nội. Trông thì có vẻ như chiếu cố tướng sĩ thủ biên, thực tế đơn giản là giảm thiểu khả năng phản loạn. Tấu sớ này có lợi cho sự ổn định trong nước, nên dù Đại tướng quân hay mẹ ta cũng không phản đối.”
“ Tô Kiến đang muốn thể hiện với Công Tôn Hoằng, ắt không có bất kỳ trợ giúp nào cho chúng ta, nếu chúng ta còn trông đợi vào bên đó sẽ gặp thiệt thòi.”
Tào Tương không lấy thư của Trường Bình ra, chứng tỏ chuyện này nghiêm trọng, chỉ có thể dặn dò trước mặt, không thể ghi lại bằng văn tự.
Điều này gián tiếp cho thấy một chuyện, Vệ Thanh đại thắng trở về không hề vinh quang như bề ngoài, thủ hạ đang bị đám người Công Tôn Hoằng chia tách mà không có cách nào.
Hoắc Khứ Bệnh vì còn trẻ, bên cạnh có đám huynh đệ cũng không hề gì, nhưng nếu lập được công lao lớn, Vân Lang tin bọn họ sẽ bị hoàng đế chia cắt tan nát.
Chuyện này chỉ có thể thở dài rồi, Công Tôn Hoằng làm vậy đúng là có lợi cho vương triều, bất kể ai phản đối cũng bị chụp cho cái mũ lòng dạ bất chính, đi đầy tới đâu đó làm ruộng, nặng thì ngồi tù rục xương.
Kế hoạch định uống một trận thỏa thích hỏng bị hỏng vì chập tối Vân Lang bị một tên Tú Y sứ giả mời tới phòng Hà Sầu Hữu.
Hà Sầu Hữu đang xử lý công vụ, cũng một ngọn đèn dầu, cái bàn lớn, một cái ghế. Người Hán thích dùng bàn thấp, sau đó ngồi quỳ trên đệm phía sau, Vân Lang không chịu nổi, không ngờ Hà Sầu Hữu cũng không thích.
Chữ triện của ông ta đẹp lắm, thậm chí giống như hoa mai nở, đây chính là Mai hoa triện mà Thái Tể dạy Vân Lang, cảnh giới tối cao là nhìn xa như hoa, nhìn gần giống chữ, trong hoa có chữ, chữ ẩn chứa hoa.
Phải nói rằng Thái Tể là người có trình độ giám thưởng nghệ thuật rất cao, tới giờ Vân Lang vẫn nhớ khi Thái Tể bình luận Mai hoa triện, mặt phát ra hào quang thánh khiết.
Vân Lang không tiếp nhận được loại nghệ thuật này, với y thì chữ có tác dụng chủ yếu là ghi chép sự việc, truyền bá tin tức, tăng cường giao lưu giữa người và người.
Nếu không đạt được công hiệu này thì nó không phải là chữ, tất cả thư pháp với y mà nói là thừa thãi, cố tình viết để người khác không đọc được rồi ra vẻ cao sang sao? Người có kiến thức thực sự là phải đem thứ phức tạp thành đơn giản cho trẻ con nó cũng hiểu được, thích dùng bút sáng tạo nghệ thuật thì vẽ tranh ấy.
“ Xem có hiểu không? Toàn là lời khen ngợi các ngươi thôi.”
“ Bệ hạ xem có hiểu không?” Vân Lang nhìn tới nhìn lui chỉ thấy hoa mai chẳng thấy chữ, y chẳng che dấu giọng điệu mỉa mai của mình:
“ Mai hoa triện của bệ hạ là do lão phu dạy.”
“ Bệ hạ mà cũng biết Mai hoa triện à?”
Hà Sầu Hữu cười khẽ, cũng chỉ cái loại dư nghiệt của đế quốc Đại Tần như Vân Lang chê bai hoàng đế nên ông ta mới không giận, đổi là người khác thì thi thể đã lạnh rồi:” Mấy ngày qua lão phu cứ nơm nớp lo sợ ngươi ra tay, vậy mà không có động tĩnh gì.”
Vân Lang lắc đầu, giọng điệu có phần khách sáo xa lạ chứ không thân mật như trước:” Lấy hay bỏ là ở Hà công ngài, ta thì có cách gì được chứ, giết người cũng không thay đổi được gì. Cho nên quyết định rồi, đây là gánh nặng lớn, bất kỳ ai gánh cái gánh nặng ngàn cân này lên người sẽ không vui vẻ được, ta sẽ giao cho người khác gánh.”
Hà Sầu Hữu cười xua tay:” Lão phu già rồi, không gành cho ngươi được.”
Vân Lang bình thản lấy trong lòng ra một cuộn thẻ trúc giao cho Hà Sầu Hữu:” Không phải Hà công, nếu ngài đã bảo ta quên hết đi, vậy ta đã là thần tử của bệ hạ rồi, tất nhiên giao cho bệ hạ.”
“ Cái gì!?” Hà Sầu Hữu lần đầu biến sắc, thiếu chút nữa đứng dậy:” Ngươi làm thế thực sao?”