Vân Lang làm sao có thể cho phép một thứ uy hiếp lớn như thế tồn tại được, y có Vân Âm, có người nhà, bọn họ mới là quan trọng hơn hết thảy, lạnh lùng nói:” So với việc bị người khác uy hiếp, không bằng ta giao ra cho thanh thản, chỉ có công, không có tội.”
Hà Sầu Hữu mở thẻ trúc, xem lướt qua một lượt đóng lại ngay:” Trừ ngươi ra đã có ai xem chưa?”
Vân Lang nắm chặt tay:” Có Hà công thôi.”
Hà Sầu Hữu nhìn Vân Lang chằm chằm hồi lâu như cân nhắc lời y, hai tay dần cong lại, chỉ nghe những tiếng răng rắc, thẻ trúc bị ông ta bẻ gãy, sau đó đổ ít dầu trong đèn vào, châm lửa, giữa hai người xuất hiện một đông lửa.
“ Đoạn long thạch đã hạ xuống, cắt đứt liên hệ của hoàng lăng với thế giới bên ngoài, cũng là cắt đứt mọi liên hệ với Đại Tần. Khai quật lăng tẩm chỉ khiến bệ hạ gánh chịu ác danh, mở tiền lệ xấu cho đời sau. Tiền lệ này mà mở ra, từ nay về sau đừng hòng có lăng mộ nào của hoàng đến được bảo toàn, ta nghĩ bệ hạ mới là người hết sức bảo hệ Thủy Hoàng lăng.” Vân Lang điềm nhiên nói:” Cho nên ta giao ra, để bệ hạ thủ hộ Thủy Hoàng lăng, sẽ tốt hơn chúng ta lén lút bảo vệ nhiều.”
Hà Sầu Hữu cười nhạo:” Ngươi thực sự nghĩ vậy?”
Vân Lang gật đầu:” Cần phải nghĩ như vậy, không có cách nào khác, nếu không sống không yên, ai biết sau này liệu bỗng dưng có người nhảy ra mắng ta là dư nghiệt Đại Tần, ngầm uy hiếp bắt ta làm việc ta không muốn hay không?”
Hà Sầu Hữu ngồi xuống, cởi đống lửa cho cháy mạnh hơn, chẳng mấy chốc chỉ còn đống tro tàn, không sót lại dù chỉ một chữ, ông ta không ngờ giờ lựa chọn lại bị đẩy về phía mình:” Hiện giờ quốc triều xuân tươi sắc sáng, bệ hạ hùng tài thánh minh, không có thay đổi gì chính là tốt nhất, mọi biến hóa đều mang tới kết quả không lường trước.”
“ Ta nói với ngươi rồi, quên Đại Tần đi, Thủy Hoàng lăng với bệ hạ mà nói tốt nhất là không tồn tại, thứ không tồn tại thì không gây ra phân tranh.”
“ Ngươi cứ tiếp tục canh giữ Thủy Hoàng lăng, sống an ổn đi. Lão phu ở trong cung bao năm qua chỉ cần có chút manh mối nào về Thủy hoàng lăng giết người diệt khẩu cũng như bịt chỗ sơ hở lại, vì thế đã không còn ai cố ý đi tìm Thủy Hoàng lăng nữa rồi. Đã từ lâu đám người bọn ta đều thống nhất ý kiến, đó là để mọi người quên đi sự tồn tại của Thủy Hoàng đế, quên đi Thủy Hoàng lăng, ngươi đã hiểu chưa?”
Vân Lang nhìn đống tro tàn đang dần tắt lửa, cũng không truy hỏi "bọn ta" mà Hà Sầu Hữu nhắc tới ở đây là ai, hôm nay ít nhất thăm dò ra một chuyện, ông ta thực sự không muốn Thủy Hoàng lăng bị phát hiện, nếu ở đây nói tới tên dư nghiệt tiền triều lớn nhất thì phải đó là Hà Sầu Hữu chứ không phải y, trong lòng nhẹ nhõm hơn rất nhiều:” Đây là phần tâm lực cuối cùng của Hà công với Đại Tần sao?”
“ Tiểu tử, không cần nghi ngờ ta, càng không cần nghĩ cách đối phó với ta làm gì.” Hà Sầu Hữu thở mạnh một hơi:” Chúng ta không thể nội đấu, chẳng còn bao nhiêu người nữa đâu, ngươi là người ít tuổi nhất rồi, bọn ta đều không còn truyền lại bí mật này cho đời sau nữa. Lão già Thái Tể đó thật cứng đầu cố chấp, nếu không tối đa chục năm nữa là toàn bộ bí mật sẽ xuống mồ. Ngươi cũng chớ đem gánh nặng này truyền cho người khác.”
Vân Lang nhún vai:” Ta nói rồi, tất cả chỉ vì ân tình với người cũ, hoàng lăng với ta có hay không cũng được.”
Hà Sầu Hữ dẫm chân nghiền nát toàn bộ tro phía dưới, rưới nước trà lên, sau đó mới nói:” Tới giờ còn không chịu nói thật, nếu không bận tâm nữa thì ngươi dính líu tới một tên người lùn, một tên Tú Y sứ giá làm gì?”
Vân Lang giật mình:” Cái này cũng tra ra sao?”
“ Hừ, ngày đó điểm binh Thượng Lâm Uyển, ngươi giết Công Tôn Tiến, bệ hạ cầm tù ngươi, ngươi bị một tên lùn sỉ nhục thê thảm, bệ hạ mới không trừng phạt ngươi thêm.”
“ Tên lùn Liên Tiệp đó bị chiến mã của ngươi dẫm đạp rất thảm, dọc đường nguyền rủa ngươi không ngớt, thế rồi bỗng nhiên năm ngoái lấy cớ gãy xương xuất cung, loại người như hắn xuất cung không nơi nương tựa, lấy đâu ra đường sống, lão phu phải hỏi tới. Không ngờ hắn xuất cung để tới Vân gia, vì sao vậy?”
“ Còn cả một tên Tú Y sứ giả vì hủy dung bị phế chức, ngươi cũng âm thầm thu nạp nốt, rốt cuộc ngươi muốn làm gì?”
Vân Lang gõ đầu, lão già khó chơi ngoài sức tưởng tượng, không ngờ những bố trí ngầm của mình bị lão ta phát hiện:” Còn không phải vì hoàng lăng, cần có các loại nhân tài mới có thể lập nên hệ thống phòng ngự nghiêm ngặt.”
“ Còn cả tên trộm mộ Cao Thế Thanh nữa, lão phu không đưa đi, ắt ngươi cũng thu nạp luôn phải không?” Hà Sầu Hữu hừ một tiếng, tên này còn ương bướng hơn Thái Tể nữa:
Vân Lang không dấu diếm ý đồ:” Người đó sau này còn dùng được không?”
Hà Sầu Hữu cười quái dị:” Người ta bây giờ là hầu gia một phương rồi, ngươi định dùng thân phận gì yêu cầu người ta giúp ngươi.”
“ Ghê gớm thế sao?” Vân Lang bất ngờ:
“ Chuyện này đừng hỏi, biết bí mật hoàng gia nhiều là đi vào con đường của ta đấy. Tóm lại, Cao Thế Thanh là kẻ thích kiếm chuyện, là thứ phiền toái lớn, sau này tránh đi thì hơn.” Hà Sầu Hữu nói xong cầm bút tiếp tục xử lý chính sự:
Vân Lang thấy người ta đã tiễn khách, mang tâm lý cầu may hỏi:” Bây giờ còn có ai đang điều tra ta, bao giờ mới kết thúc.”
“ Làm gì có kết thúc.”
“ Vậy sau này ta làm sao vào hoàng lăng đây?”
Hà Sầu Hữu âm trầm đáp:” Quên đi, vĩnh viễn quên đi, coi nó không tồn tại nữa là sự bảo vệ tốt nhất.”
Vân Lang chắp tay một cái rồi đi, tới cửa lại quay về, thở dài:” Tên lùn Liên Tiệp là người đáng thương, hắn chỉ muốn sống cuộc đời không bị ai đánh đập. Trước kia sỉ nhục ta là vì muốn giúp ta thôi, ta cũng hứa cho hắn một nơi sống yên bình hết cuộc đời. Ngài bỏ qua cho hắn đi, để hắn sống vài ngày yên bình, hắn không biết gì nhiều đâu.”
Hà Sầu Hữu ngẩng đầu lên:” Ngươi là kẻ xảo trá, âm trầm, vì đạt mục đích không từ thủ đoạn. Vậy mà nhiều lúc lại thiện tâm không khác gì thánh nhân, đúng là thứ quái thai. Lão phu có cảm giác ngươi còn nhiều bí mật đáng để đào bới lắm. Tiểu tử, có ngươi tồn tại làm lão phu sống đỡ vô vị những ngày cuối đời đấy.”
Cuộc nói chuyện hôm nay với Hà Sầu Hữu xem như tốt đẹp, cho dù Vân Lang thấy vẫn không nên hoàn toàn lơi lỏng cảnh giác với ông ta.
Tuy bị Hà Sầu Hữu nói là quái thai, kỳ thực Vân Lang thấy mình bình thường chán, nói tới quái thai phải là loại như Hoắc Khứ Bệnh, tên này bề ngoài trầm tĩnh điềm đạm, Vân Lang biết bên trong hắn điên rồ ra sao.
Đôi khi không chỉ ở bên trong mà hắn thể hiện ra cả bên ngoài.