“ Đây là thư của lão bà ngươi, hay dở gì cũng phải xem qua, sau đó trả lời thư, ném cho A Tương là sao?” Vân Lang cầm lá thư của Trương Oánh đặt lên cái bàn trước mặt Hoắc Khứ Bệnh, vỗ một cái để hắn chú ý:
Hoắc Khứ Bệnh đường hoàng đáp:” Thân ở chiến trường, không nên nghĩ tới gia sự, không để nhi nữ tình trường ảnh hưởng, đó là phẩm chất cần có của một tướng quân.”
Vân Lang xem qua thư Trương Oánh viết rồi, tên này máu lạnh bạc tình như thế thật uổng phí cho học vấn cùng chữ viết đẹp đẽ của nàng:” Nói linh tinh, ngươi là cục sắt à, con ngươi chưa có tên đang đợi ngươi đặt đấy.”
“ Ngươi thật phiền hà, không phải chuyện của mình mà quản làm gì.” Hoắc Khứ Bệnh bực bội, hắn biết không cho câu trả lời vừa ý thì Vân Lang không buông tha, nhướng mày lên:” Hoắc Nhất, Hoắc Nhị, Hoắc Tam, thế là được.”
“ Ông trời ơi, lão nhị nhà ngươi là khuê nữ.” Vân Lang ôm đầu kêu:
“ Ai bảo khuê nữ không được gọi là Hoắc Nhị, chẳng lẽ không đỡ ngứa tai hơn mấy cái tên kiểu Như Hoa, Như Nguyệt à?” Giọng điệu Hoắc Khứ Bệnh trở nên chướng tai:
Vân Lang đành thỏa hiệp:” Như Hoa thì bỏ đi, Như Nguyệt không tệ, chọn cái tên này, còn về nhi tử, gọi là Hoắc Nhất, Hoắc Tam cũng được, nghe dễ nhớ.”
Hoắc Khứ Bệnh phẩy tay:” Cứ thế đi, ngươi là á phụ của chúng, tương lai còn là sư phó của chúng, ngươi thấy hay tức là không vấn đề.”
Vân Lang chỉ mặt:” Ta còn phải nuôi con giúp ngươi à?”
“ Người Hoắc gia thiên tư thông tuệ, ngươi có anh tài mà dạy còn muốn gì nữa.” Hoắc Khứ Bệnh chấm dứt cuộc đàm thoại:” Bốn ngày sau ta xuất chinh, ngươi chọn quân cho tốt, lão binh không cần, bọn họ đã lơi lỏng quá rồi, lần này ta chỉ lấy quân mới tới, để kiểm tra chiến lực của họ trên chiến trường.”
Hoặc Khứ Bệnh bày cái mặt tướng quân ra, Vân Lang đành chắp tay nhận lệnh, đồng thời phải mau chóng thi hành.
Chuyện chọn quân chỉ tướng quân, tư mã có quyền, Vân Lang cũng không dám đùn đẩy cho người khác, cho dù là Lý Cảm cũng không được.
Vương Mộc Đầu toàn thân khải giáp quỳ một gối trước mặt Vân Lang:” Mạt tướng đợi lệnh.”
Triệu tập tân binh diễn võ trường ở tiền doanh, nhìn hai nghìn người đứng thẳng trước mặt, sẵn sàng nghe lệnh, dù ghét chiến trường, Vân Lang cũng có cảm giác được máu chảy giần giật.
Vân Lang gật gù:” Không tệ, không tệ, mỗi cuộc chiến đều hăng hái đi đầu, không uổng danh Vũ Lâm quân chúng ta. Dựa theo thông lệ, nói cho các ngươi biết, trận chiến này hung hiểm bội phần, phải đoạt lại biên dân bị Hung Nô cướp đi, chỉ dũng sĩ gan dạ nhất mới đảm nhận được. Dũng sĩ nào muốn tham chiến, bước lên.”
Hây!
Quân tốt mặc chiến giáp vỗ ngực bước lên, toàn quân di chuyển, không ai tụt lại.
Đây là lý do Vân Lang thích quân chính quy, mỗi người đều có nhận thức rõ ràng mình tới biên trại là để tác chiến lấy công lao.
“ Sĩ khí đáng khen.” Vân Lang bước tới trước mặt khúc trưởng Vương Mộc Đầu:” Bản tướng lệnh ngươi, chọn ra một nghìn hổ lang, bốn ngày sau theo tướng quân xuất chiến.”
Vương Mộc Đầu chắp tay khom người:” Toàn quân đều sẵn sàng, mạt tướng ôm giáo chờ sáng bao nhiêu năm, không lúc nào không sẵn sàng cho thời khắc này.”
Vân Lang vỗ vai hắn, đi dọc đội ngũ nói:” Một nghìn người, không hơn không kém, chọn xong báo danh sách lên, rèn thân phận bài, lên chiến trường du không thể đem thi thể đồng bào chiến tử về cũng phải đem thân phận bài về, rõ chưa?”
“ Vâng!” Hai nghìn quân tốt đồng loạt đấm ngực đáp, vô cùng uy thế.
Lần này Vũ Lâm quân tới Thụ Hàng thành thiếu quan quân nghiêm trọng, may là trước đó Kỵ đô úy tử thương quá nhiều, ít thiếu nhất là người từng trải có thể đảm nhận quan quân cấp thấp, chỉ huy không thành vấn đề.
Vũ Lâm quân khác với đội quân khác, đa phần là con cháu binh sĩ chiến tử, vì thế còn hay bị gọi là cô nhi quân, triều đình vì bồi thường cho chiến sĩ chiến tử, những cô nhi này từ nhỏ được đưa vào quân doanh nuôi dưỡng, vì thế tố chất quân sự thường tốt hơn đội quân khác.
Trong quân mà khóc lóc là đại kỵ, vì thế Vân Lang nhìn thấy mấy quân tốt trẻ lau nước mắt không khỏi chú ý, vẫy tay gọi họ tới, những người này nhiều lắm chỉ mười lăm tuổi thôi.
Mấy thiếu niên thấy quân tư mã gọi, nhanh chóng lau khô nước mặt, ưỡn ngực đi tới.
Hỏi ra mới biết những người này vừa rồi Vương Mộc Đầu đi qua mà không chọn họ nên tổn thương tự tôn.
Vân Lang đấm giáp ngực từng người:” Trận chiến vừa rồi làm bản quan tổn thất gần hết thân binh, đang muốn chọn dũng sĩ trong quân, lấy mấy người các ngươi luôn đi.”
Vương Mộc Đầu vốn còn lo tư mã xử phạt mấy thiếu niên này, nghe vậy mừng lắm, thấy họ có vẻ chưa hài lòng, giơ chân đá vào mông tên đầu hàng:” Khốn kiếp, tư mã nâng đỡ các ngươi mà không biết, không mau mau tham bái.”
Bị ăn đòn, đám thiếu niên vội vàng quỳ một chân tham bái.
Vân Lang đỡ từng thân binh dậy, bảo họ đứng sau lưng, tiếp tục xem chọn binh mã.
Một nghìn quân tốt nhanh chóng được lựa chọn xong, Vương Mộc Đầu và đám đồn trường đi lên chờ lệnh.
Xuất thân sĩ hán vũ lâm lang,
Sơ tuỳ phiêu kỵ chiến Ngư Dương.
Thục tri bất hướng biên đình khổ,
Túng tử do văn hiệp cốt hương.
Vân Lang lớn tiếng với người không được chọn cúi đầu ủ rũ:” Xuất chiến có cái lợi, thủ thành cũng có cái lợi, Thụ Hàng thành chúng ta ít thiếu nhất là chiến đấu và quân công. Lúc khai xuân, chính tòa thành này thây chất chồng chất, thảm liệt vô cùng, ta không sợ các ngươi khao khát lên chiến trường, chỉ sợ sau này các ngươi sợ lên chiến trường thôi.”
Chọn quân xong trở về phòng Vân Lang không vui lắm, vì chợt nhận thấy, so với đám thiếu niên đơn thuần nhiệt huyết ngoài kia, mình hình như càng giống Hà Sầu Hữu, toàn thân đã bốc mùi mục nát rồi.
Tô Trĩ hình như rốt cuộc cũng nhớ ra là mình còn có tình lang, ôm một chồng sách vội vàng đi qua nhìn thấy Vân Lang gục đầu trên bàn, ngó quanh như trộm chạy vào, hôn nhanh một cái lên má y rồi chạy mất.
Thân mật một chút như thế thì có tác dụng gì? Thậm chí chẳng thấy có chút hưng phấn nào.
Chẳng lẽ mình già thật rồi?
Vân Lang lẩm bẩm một câu, không cam tâm nằm vật ra giường, mắt chằm chằm nhìn trần nhà.
Có người ở ngoài cửa sổ ngâm nga bài thơ Thiếu niên hành mà Vân Lang bị sao chép.
Thoáng cái cửa sổ bị kéo ra, Tào Tương liên tục tặc lưỡi:” Thơ hay, thơ hay, chỉ là Khứ Bệnh muốn làm Phiêu kỵ tướng quân thì vẫn còn khó lắm.”
“ Ngươi nghe đâu ra thế?”
“ Đám thân binh của ngươi đang đọc ông ổng ngoài kia kìa, không nghe thấy à?”
Vân Lang vừa rồi không để ý, dựng tai lên đúng là nghe thấy thật.
“ Không nịnh ngươi chứ, đúng là hay thật, ta thích nhất câu cuối ‘Dẫu chết còn lưu lại tiếng thơm’, hay, hay thật. Đầu Trứng còn nổi hứng viết lại bằng Mai hoa triện, muốn mời chúng ta tới bình phẩm đấy, Tư Mã Thiên đã tới rồi.”
Vân Lang ngồi bật dậy:” Ông ta muốn gì?”
“ Không biết, nói là muốn uống rượu, không tìm được bạn, liền gọi mấy đứa chúng ta tới bồi tiếp. Trời ơi, thật muốn giết lão Đầu Trứng đó.”
Vân Lang mỉm cười, khoác tay Tào Tương đi tới viện tử nơi Hà Sầu Hữu cư ngụ.
Đôi khi y cũng rất thương hại người như Hà Sầu Hữu, ví như mấy ngày qua, vì chuyện của Thủy Hoàng lăng, y rất cũng muốn uống rượu, nhưng y không gặp khó khăn chuyện kiếm người uống cùng, khó là làm sao thoát khỏi mấy bữa rượu đó kìa.
(*)
Thiếu niên hành
Vốn lính ngự lâm giữ đế thành
Theo quân phiêu kỵ đánh Ngư Dương
Há đâu chẳng biết biên đình khổ
Dẫu chết còn lưu lại tiếng thơm
Thivien.net