Thủy Hoàng lăng là một cái gánh nặng, ném cho bất kỳ ai cũng không dễ dàng gành được. Thậm chí ngay cả với Lưu Triệt mà nói, đó cũng là cái gân gà, hắn sở hữu tứ hải, căn bản không thèm khát chút tài vật trong hoàng lăng.
Đào một hoàng lăng có được chút lợi ích mang tính nhất thời với Lưu Triệt mà nói là được không bằng mất, vì hắn đang xây dựng lăng mộ, tương lai cũng cho nhiều tài vật vào đó.
Người sợ đào hoàng lăng nhất là hoàng đế, dù là đào mộ của vị hoàng đế nào, chỉ có đám quân phiệt tài nguyên thiếu thốn vì cái lợi trước mắt mà tham tài phú trong hoàng lăng, quên đi ý nghĩ tồn tại của nó.
Lưu Triệt đào lăng mộ Mạo Đốn lại ở khái niệm khác, Mạo Đốn là người tổn hại tôn nghiêm hoàng gia Lưu thị, cần hủy đi mới vãn hồi được thể diện.
Nếu Vân Lang đem tin tức Thủy hoàng lăng nói với Lưu Triệt, y không được công tích gì, chỉ mang tới tai họa cho y.
Điểm này Hà Sầu Hữu biết, Vân Lang có chút ưu thế tuổi trẻ sốc nổi vờ không biết, ra vẻ chỉ cần đám Hà Sầu Hữu bức bách quá mức, y lấy Thủy Hoàng lăng ra làm con tin ...
Vân Lang không rõ đám người Hà Sầu Hữu rốt cuộc liên quan thế nào với Thủy Hoàng lăng, có điều bằng vào đầu mối Vân Lang nắm được, bọn họ càng bận tâm hơn mình.
Đầu Trứng chuyên tâm vào thư họa, người cũng phát tán ra khí độ đại gia, bút lông nắm trong tay đầy ý vị đột phá chân trời.
Tư Mã Thiên vốn không có thiện cảm gì với Hà Sầu Hữu vậy mà lúc này ngồi trước bàn nhìn như mê như say, miệng không ngừng lẩm bẩm:” Lão tổ tông, chữ Mai hoa triện này kết hợp từ thưa tới mau, có cái diệu của thiết câu ngân hoa, vẻn bẹn bốn chữ tạo thành hoa mai, không những chẳng thấy tịch liêu của tử vong, ngược lại thấy sinh cơ bừng bừng trong đó.”
Vân Lang huých vai Tào Tương:” Có nhìn ra không?”
Tào Tương kiêu ngạo chỉ chữ trên tấm lụa trắng:” Sao không nhìn ra, ngươi nhìn chữ đình kia, trước đình có hoa mai, hàm ý là trước đình hoa mai rụng, hiển lộ nhân mệnh vô thường, ý cảnh cao nhã, kẻ phàm phu tục tử không cảm thụ được.”
“ Bất học vô thuật.” Hà Sầu Hữu bỏ lại một câu rồi vào giam trong bày trí tác phẩm:
Tào Tương xấu hổ gãi đầu:” Tiểu tử nói sai chỗ nào thế?”
Tư Mã Thiên uống một ngụm rượu lắc đầu:” Bình luận đúng là cực hay, nhưng chữ đó không phải là đình trong đình viện, mà là chữ ‘ngư’ trong Ngư Dương, chữ đó khác biệt lớn như thế mà hầu gia ngài nhìn nhầm được đúng là không dễ.”
Vân Lang cười phá lên liên tục vỗ vai Tào Tương, hảo huynh đệ phải nên như thế, khi cần bẽ mặt mọi người bẽ mặt chung.
Hà Sầu Hữu hai nách kẹp hai vò rượu đặt lên bàn, mắt lướt lên lướt xuống trên người Vân Lang như tìm cái gì:” Quái thật, quái thật, ngươi mà làm ra thi ca hào khí như vậy, quái.”
Tào Tương trả đũa ngay:” Lão tổ tông không biết rồi, A Lang bụng đầy tài hoa, nhiều tới mức có thể tràn ra ngoài bất kỳ lúc nào, sau này lão tổ tông tiếp xúc với y nhiều vào sẽ thấy lạ nữa.”
Bình chữ, uống rượu là một tín hiệu thiện chí mà Hà Sầu Hữu phát ra, dùng để hóa giải quan hệ căng thẳng nặng nề của hai người trong thời gian qua. Đã dạo bước trong nhân thế hiểm ác bảy mươi mấy năm, lão già đó sao thiếu thủ đoạn sinh tồn được, lúc cần mềm mỏng ắt biết mềm mỏng.
Một bữa rượu đơn thuần, cực lực khuyến khích Tư Mã Thiên kể phong thổ nhân tình các nơi, khen ngợi Tào Tương năm xưa đau bệnh mà ý chí không sờn thủ, quả cảm thủ biên, nâng chén chúc mừng Vân Lang làm bài thơ hay.
Tóm lại chủ khách cùng say sưa vui vẻ.
Thụ Hàng thành nay dấn không khác gì thành thị bình thường rồi, có thương nhân ra vào buôn bán, có nông phu cày cấy, có nông phụ đan len, có công tượng tu sửa thành, có nô lệ làm việc khổ lực.
Tháp chuông trên tường thành đã hoàn thành, sáng đánh chuông chiều gõ trống, người trong thành quen sinh hoạt nghỉ ngơi theo đó.
Nơi này chỉ có một sự khác biệt ở các gia đình nhỏ, thường là nữ tử ra mặt tiếp xúc với quan phủ, thương đội, còn nam tử ngoan ngoãn trốn trong nhà trông con.
Ngay cả nữ tử thanh lâu cũng tự tin hơn ở nội địa, bọn họ không coi đây là nghề hạ tiện, mà chỉ là công việc để nuôi gia đình.
Đội mũ cao, lưng ưỡn thẳng, một tay nâng cao đặt ngang bụng, Hà Sầu Hữu mang khí độ không giận tự uy, loại khí đó này ông ta chẳng cần cố ý thể hiện, mây chục năm trời đứng trên đầu người khác tự thành như thế.
Đi trên đường phố, sau lưng theo hai quân tốt thiếu niên, nhìn thấy hàng hóa mình thích thì lấy tiền mua, nhìn thấy món ăn ngon ngồi xuống nếm thử, Hà Sầu Hữu rất thích cuộc sống thế này.
Hạch đào là thứ ngon, bóp rắc một cái vỡ nát trong tay, thổi vỏ ngoài, ném nhân vào miệng, rất bùi. Hai thiếu niên kia không có bản lĩnh ấy, luôn mồm ngoan ngoãn gọi lão tổ tông, Hà Sầu Hữu vui vẻ bóp hạch đào cho họ, cảm giác rất có thành tựu.
Quần áo làm ra từ lông cừu rất được người thảo nguyên ưa chuộng, nhất là phía tây nhiều nơi vào buổi sáng và tối vẫn lạnh, mặc áo da quá nóng, mặc áo đan bằng lông cừu vừa vặn.
Hà Sầu Hữu đứng bên tấm thảm lông cừu cực lớn, đây là tấm thảm đa sức, dày tới nửa tấc, lông cừu được Hồ thương dùng kéo cắt bằng phẳng, nếu trải ở phòng ngủ, hẳn không tệ.
“ Cái thảm này giá thế nào?”
Hồ thương bán thảm vội đáp:” Hai kim tệ.”
“ Vật liệu chắc chắn đấy, tay nghề cũng tốt, hai kim tệ không phải quá. Nhưng ta không có kim tệ.” Hà Sầu Hữu lần mò ống tay áo lấy ra một đĩnh bạc lớn đặt lên thảm:” Được không?”
- Đĩnh bạc cũng được.
Hồ thương đen đúa kiểm tra bạc, liên tục gật đầu:
“ Vậy tính đi, cái tấm thảm này không tốn nhiều bạc tốt như thế đâu.”
Hồ thương gãi đầu gãi tai, hắn không biết chĩa đĩnh bạc lớn này ra thế nào.
Hà Sầu Hữu cười rút yêu đao của thân binh Kỵ đô úy, chẳng ai thấy rõ ông ta ra đao thế nào, chỉ thấy ánh đao lóe lên, đĩnh bạc bị chia làm hai, cười với Hồ thương đang há hốc mồm:” Bạc tốt thế này là đủ rồi đấy.”
Hai thiếu niên mau mắn đi tới giúp lão tổ tông cuộn thảm lại, chuẩn bị theo lão tổ tông vác về.
Hà Sầu Hữu trả lại yêu đao, cười:” Tan chợ tự tới nha môn đầu thú đi.”
Hồ thương lắp bắp không nói lên lời, hai chân run rẩy suýt không đứng vững.
Về tới phòng, hai thiếu niên bận rộn một hồi mới trải xong tấm thảm cực lớn, thứ này đúng là tốt, đi chân đất trên đó rất êm, nếu không phải lão tổ tông đang nhìn, họ muốn lăn lộn vài vòng.
Hai thiếu niên này do Hà Sầu Hữu mượn của Vân Lang, cứ để Tú Y sứ giả theo hầu hạ thì quá phí phạm.
“ Lão tổ tông, người Hồ vừa rồi có gì không ổn ạ?” Tiểu Cẩu Tử là năm nay mới mười lăm tuổi, người gầy gò nhỏ hơn đám bạn cùng trang lứa, song lại thông minh hoạt bát khéo mồm được lòng người, không biết Hà Sầu Hữu đáng sợ ra sao, tò mò hỏi:
Hà Sầu Hữu ngồi khoanh chân trên tấm thảm dày, cười:” Sau này ra ngoài nên chú ý một chút, nhìn nhiều, nghĩ nhiều. Ví như, một tấm thảm hai kim tệ có hợp lý không?”
Tiểu Cẩu Tử sờ thảm:” Thảm này ở Dương Lăng ấp phải tám kim tệ mới mua được.”
Thiếu niên còn lại là Hoa Nhĩ Đóa phản bác:” Vì ở đó xa, giá phải đắt hơn.”
“ Giá cả không phải vấn đề, vấn đề là tấm thảm thế này không nên xuất hiện ở tòa thành nhỏ hẻo lánh như Thụ Hàng thành. Cũng không phải thứ một đội lạc đà lưu lãng kiếm ra được, các ngươi có thấy sau lưng hắn có mười một con lạc đà, nhưng chỉ có một mình hắn, thế có hợp lý không?”
“ Có lẽ những người khác đi chỗ khác bán hàng.”
Hà Sầu Hữu gõ trán Hoa Nhĩ Đóa:” Người Hồ chỉ được bán hàng trong úng thành, ngươi có thấy trong úng thành có người Hồ như thế không?”
“ Vậy là gian tế vào thành rồi, phải báo với tư mã.” Hoa Nhĩ Đóa la lên định chạy:
Hà Sầu Hữu cười khà khà:” Không vội, không vội, chúng chạy mất rồi.”
“ Ái dà lão tổ tông, vừa rồi phải bắt chúng chứ.”
“ Quân tư mã khó khăn lắm mới chiêu lãm được thương đội người Hồ tới mua bán, nếu chúng ta công khai bắt người trước mặt thương cổ khác thì không ai tới nữa đâu. Cho nên ngầm ra tay tốt hơn.”
“ Nhưng chúng chạy mất rồi.”
Hà Sầu Hữu chống tay đứng dậy:” Không chạy được đâu, ngươi tìm mấy đứa đồng bạn lại đây, lão tổ tông dẫn các ngươi đi săn ...”
.....
Hôm nay dừng ở đây.