Vân Lang nghe nói Hà Sầu Hữu dẫn tám thiếu niên thân binh của mình rời thành đi săn chỉ lắc đầu, ông ta thích huấn luyện đám thiếu niên thích khóc ấy cũng chẳng có gì không tốt. Ít nhất Vân Lang rất bội phục bản lĩnh của Hà Sầu Hữu.
Một ông già bảy tám chục tuổi đầu ở hoang nguyên tay không bắt sói, Hoắc Khứ Bệnh cũng chẳng làm nổi.
Còn về phần gian tế, Vân Lang chẳng bận tâm, tòa thành này cướp được, bách tính bắt về, nô lệ thì đi mua, vì thế gian tế trong thành nhiều tới bắt không xuể, mà Hà Sầu Hữu là tên gian tế địa vị cao nhất.
Đại nhân vật thì làm đại sự, nếu như có một ngày đột nhiên hạ mình làm việc nhỏ, vậy việc nhỏ đó không thể nhỏ được.
Hoắc Khứ Bệnh dẫn Lý Cảm, Triệu Phá Nô đi rồi, y là thống soái quân sự tối cao ở nơi này, nên dù là chuyện nhỏ nhất cũng phải làm cho rõ mới ngủ yên được.
Trong thành có tới mười Tú Y sứ giả, nào cần Hà Sầu Hữu đích thân ra chợ tìm gian tế, còn bịa lý do nực cười để thể hiện trí tuệ vô song của mình.
Không thể đoán ra được Hà Sầu Hữu làm thế với mục đích gì, Vân Lang chuẩn bị sẵn rượu thị đợi ông ta về tự nói.
Đây là việc trong quy củ, quân tư mã cần phải biết mọi động tĩnh trong quân, cho dù một con ngựa cái tự nhiên mang thai, Vân Lang cũng phải là người đầu tiên biết.
Cơm nước chuẩn bị lạnh rồi lại hâm nóng, hâm nóng lại nguội, khi trăng lên cao giữa trời, Hà Sầu Hữu và tám thân binh vẫn chưa về ...
Thịt hâm nóng lại mấy lần tới nát rồi, đành phải ăn lạnh.
Tào Tương lại thấy thịt như thế mới ngon, chẳng cần xé, cho cả khúc xương vào mồm mút một cái là thịt rơi ra sạch: “ Ngươi nghĩ Đầu Trứng đi Kính Thiết Sơn sao? Không ai dẫn đường ông ta đi thế nào?”
Vân Lang nuốt miếng thịt lớn xuống:” Lần trước có ai dẫn đường đâu mà Đầu Trứng vẫn tới được Đại Thanh Sơn, bắt sống Vu Đan? Lần này cũng thế, mà có khi thứ gọi là gian tế thành dê dẫn đường rồi.”
“ Đợi ông ta về hỏi thì chuyện gì cũng rõ thôi mà.” Tào Tương ăn tới suýt nghẹn, vội vàng húp bát nước nuốt xuống:” Mà sao ông ta nếu định đi Kính Thiết Sơn, vì sao không đi cùng Khứ Bệnh, sợ hắn giết thật sao?”
Vân Lang nhìn khoảng trống tối đen vô tận ngoài thành:” Ngươi đừng đùa, hắn dám giết đấy, hắn thuộc loại thống soái rất độc đoán. Ngươi nghĩ lại mà xem, từ đất Ngọa Hổ, Bạch Đăng Sơn, Thụ Hàng thành, đều là hắn kéo chúng ta theo, có thèm hỏi ai đâu. Cái loại chức vị tham quân ảnh hưởng tới quyền uy của hắn, hắn sẽ không ngại diệt cho đỡ chướng mắt.”
Tào Tương ngẫm nghĩ:” Ngay cả mấy lần huấn luyện độc ác ngu xuẩn cũng là hắn hại mấy người chúng ta ... Có điều, ta chẳng trách hắn. Nghĩ lại mới thấy hắn làm đều đúng.”
“Thế mới tức.” Vân Lang rửa tay nằm ngả mình xuống ghế tựa, thở dài:” Vốn nghĩ lên Bạch Đăng Sơn kiếm chút quân công, cũng là để hoàng đế yên tâm, đừng suốt ngày gây phiền toái cho ta, ai ngờ đánh mấy trận suýt chết. Rồi bây giờ tới Thụ Hàng thành, con bà nó nửa đêm thò tay không thấy ngón cưỡi chiến xa xông vào trận địch. A Tương, ngươi có thấy đây là chuyện mà người như ta có thể làm được không?”
“ Ngươi làm tốt mà.” Tào Tương thở dài, nếu là lúc bình thường thế này ngồi nghĩ tới đã thấy chuyện điên rồ ngu xuẩn rồi:
“ Không làm tốt thì chết à, đó là ta bị ép, người thông minh như ta nên vận dụng trí não chứ không phải cầm thương đi đánh nhau với địch. Con bà nó, Khứ Bệnh liều mình rồi, lão tử ngồi đó nhìn hắn vào sinh ra tử sau đó thấy tình thế không ổn thì quay đít bỏ chạy được sao? Tên đó tính hết rồi, kỳ thực hắn ép ta phải ra trận đấy, còn để lại quân tốt rất đầy đủ.”
“ Với huynh đệ mà hắn còn dám làm thế, nên ngươi đừng nghĩ hắn không dám giết Đầu Trứng, điểm này Đầu Trứng nhìn thấu, nên thân là giám quân mà ông ta lại không dám theo hắn hành quân xuất kích.”
“ Con bà nó, Khứ Bệnh lên chiến trường rồi thì trong đầu hắn chỉ có chiến cục thắng bại, không có nhân tính, đợi nhi tử hắn lớn lên theo hắn chiến đấu, nếu có cái hố cần người lấp vào, hắn không do dự lệnh con hắn tới đó.” Vân Lang nói tới kịch liệt thiếu điều réo cả nhà họ Hoắc ra chửi:” Nên ta mới nghi Đầu Trứng lấy cớ bắt gian tế, dẫn tám thiếu niên chưa từng trải đi Kính Thiết Sơn, đứng ở ngoài quân trận xem hắn chỉ huy đại quân ra sao, để còn báo cáo cho hoàng đế.”
“ Lần trước ta cũng không muốn đi vào hoang nguyên, rốt cuộc vì hắn mà tự ép mình đi, khốn nạn thật.” Tào Tương nghe tới đâu gật đầu tới đó:” Sau này bất kể thế nào cũng không thể giao con chúng ta cho Khứ Bệnh được, bao nhiêu cũng không đủ cho hắn họa hại. Giao hẹn trước, lần này chúng ta nhất định phải kiên quyết, không làm theo ý hắn nữa.”
“ Nhi tử của ta sau này đưa tới sơn môn, không cho tên máu lạnh đó họa hại.”
“ Ngươi định đưa tới cái nào?”
Đám huynh đệ mỗi người mỗi tính, chỉ khí nói chuyện với Tào Tương, Vân Lang mới có thể thoải mái tán nhảm:” Cái của ta chứ cái nào, sơn môn chẳng phải do con người lập ra à, ta tự làm một cái nuôi nhi tử, có vấn đề gì không?”
Tào Tương hài lòng:” Không vấn đề gì, ta cũng gửi vào đó, tránh xa Khứ Bệnh là được. Nhân lực thì sao, ngươi kiếm được ai rồi?”
“ Đông Phương Sóc, Tư Mã Thiên, tạm thời hai tên đó.”
“ Tư Mã Thiên hơi cổ hủ một chút vẫn được, Đông Phương Sóc e không ổn, tên đó si mê quan trường, không chịu từ quan đi dạy học đâu.”
Vân Lang xua xua tay:” Đừng lo, bản lĩnh của hắn ở dưới tay A Kiều còn thi triển được, chứ muốn tiến lên một bước rơi vào tay bệ hạ, sớm muộn cũng tâm tàn ý lạnh tới dạy con cho chúng ta.”
Tào Tương vắt chân lên, tiếp tục ăn thịt dê, nói tới điều này đúng sở trường của hắn rồi:” Người có học vấn cao, lại không biết làm quan không ít, ta nhìn trúng lão già tên Ứng Tuyết Lâm.”
“ Ông ta hả, ta từng ngồi tù với ông ta rồi, có tâm cơ, có thủ đoạn, chỉ là quá quật cường, làm hỏng tiền đồ của mình.”
“ Dê không lên núi, không ép một chút có chịu đi không? Ngươi nhắm tới ai, ta mang người đó tới Ly Sơn cho ngươi. Cứ quyết định như thế, con của chúng ta, của cả Khứ Bệnh nữa, không thể để hắn làm hại, giao cho sư môn của ngươi hết.” Tào Tương xoa đầu, cảm giác vẫn còn đau, hắn vào hoang nguyên bị đánh ngất bốn lần, vĩnh viễn không muốn trải qua lần nữa:
Trăng sáng đã lên giữa trời rồi, thời tiết rất lạnh, Vân Lang quấn chặt chăn nằm trong đống lông thú ở tiễn lâu, Hoắc Khứ Bệnh không có mặt, y phải ngủ trên tường thành mới yên tâm.
Còn về phần Tào Tương, hắn ngủ bất tỉnh nhân sự rồi, đối với quý công tử mà nói, ở biên ải không chỗ nào an toàn, phải có huynh đệ bên cạnh mới yên tâm. Bởi thế mà trước giờ hắn mặt dày ở sát vách với Vân Lang và Tô Trĩ.
Ở biên quan với cả Vân Lang và Tào Tương đều là một sự dày vò.
Thụ Hàng thành trong đêm cực kỳ yên tĩnh, có Đại Hà ở bên cạnh ầm ầm chảy đi xa, quấy phá giấc ngủ của người khác.
Có câu "Minh nguyệt xuất Thiên Sơn", ở đây có trăng sáng, Vân Lang lại chẳng thấy Thiên Sơn, chỉ thấy núi xa lẩn trong sương mờ, chẳng biết núi gì, ban ngày nhìn không thấy, dưới ánh trăng như thấp thoáng trước mặt.
Cả đêm không ngủ, khi chân trời hé sáng mới ngủ thiếp đi.
Tào Tương dậy sớm nhìn Vân Lang ngủ say thì thở dài, sau đó vỗ vỗ má vài cái cho tỉnh táo, chống lại cám dỗ tiếp tục chui vào chăn, dậy lấy vũ khí lên tướng thành, ở nơi này không thể chỉ biết dựa vào người khác, làm thêm được chút nào hay chút đó.