Trời vừa sáng Hoắc Khứ Bệnh cũng thức dậy, ngựa Ô Chuy ngay bên cạnh, thiết mâu cắm sau lưng, nỏ chưa lên dây nhưng tên cho sẵn, chỉ cần xoay người đạp nỏ lên dây cung là bắn được ngay.
Từ Hà Khúc cỏ cây tươi tốt tới Kính Thiết Sơn dưới Kỳ Liên Sơn, Kỵ đô úy phải đi xuyên qua Tây Hải mênh mông cùng Cư Duyên Bộ. Đây là vùng hoang dã và sa mạc, đại quân muốn đi qua vùng thưa thớt bóng người này cần dũng khí lớn.
Triệu Phá Nô hai mắt đỏ ngầu, ngày hôm qua hắn phát hiện mình lạc đường rồi, giờ hắn chỉ biết một điều, muốn tới Kỳ Liên Sơn thì phải đi về phía tây. Khi thấp thỏm báo chuyện lạc đường, Hoắc Khứ Bệnh chỉ nói biết rồi, sau đó là lệnh toàn quân nghỉ ngơi.
Cỏ dưới chân đã thưa lắm rồi, đất cát màu vàng nhạt xuất hiện thành từng mảng lớn, Triệu Phá Nô lo, nếu như vô tình dẫn đại quân đi vào sa mạc, đó là sai lầm hủy diệt.
“ Tìm được người đương địa chưa?” Hoắc Khứ Bệnh húp một ngụm cháo loãng hỏi:
Triệu Phá Nô có chút tuyệt vọng lắc đầu:” Không có, nơi này là vùng đất chết, không có bóng người. Hàng binh Hung Nô nói, nơi này thường có gió lớn thổi, không phải cư dân đương địa không biết lối đi, người Hồ nói chưa bao giờ tới đây. Tướng quân, chúng ta quay lại thôi, mạt tướng cam nguyện chịu phạt.”
Hoắc Khứ Bệnh bình thản ăn cháo:” Nếu chặt đầu ngươi mà tìm được đường đi chính xác thì ta không ngại làm, nhưng giết ngươi cũng vô ích.”
Lý Cảm đi dò đường nãy giờ, phóng ngựa về, nhảy xuống bực tức nói:” Nơi này kỳ quái lắm, đi về phía nào cũng thấy giống hệt nhau.”
“ Cứ đi thì thế nào cũng phải khác, chúng ta chỉ cần đi về phía tây là tới Kỳ Liên Sơn!” Hoắc Khứ Bệnh rất kiên định:
Triệu Phá Nô mấp máy môi định nói, thấy Hoắc Khứ Bệnh sắc mặt không tốt, vội im miệng.
Lý Cảm cười ha hả:” Nếu cứ đi về phía chính tây thì dễ rồi, vấn đề là nếu chúng ta đi sai đường, lúc đông, lúc tây, trời mới biết đi tới đâu. Chỗ này quái lắm, gặp phải biển cát thì nguy.”
Hoắc Khứ Bệnh lấy từ trong lòng ra một cái hộp, nhìn một lúc chỉ:” Đó là hướng tây.”
“ A Lang rốt cuộc cũng làm ra rồi à? Tên Đông Phương Sóc khốn kiếp, nếu hắn chịu giúp thì không tốn công như thế. “ Lý Cảm ghé đầu nhìn cái hộp, phát hiện là thứ kỳ quái chưa thấy bao giờ, song nghe Vân Lang nói từ lâu rồi, hứng thú đứng lên xoay tròn, xem cái kim cũng xoay theo, đến khi hoa cả mắt vẫn chỉ tay nói chắc chắn:” Kia là phía tây.”
Hoắc Khứ Bệnh ăn cháo xong đứng lên ra lệnh:” Toàn quân rút lui, về chỗ nghỉ ngơi hôm qua, đợi chúng ta xác định rõ tuyến đường hẵng tính.”
Triệu Phá Nô thở phào, hắn rất sợ vì lỗi của mình mà hủy toàn quân, vội vàng đi truyền lệnh.
“ Chúng ta nên mang A Lang theo mới đúng, y nhất định có cách tìm ra đường.” Lý Cảm trả lại kim chỉ nam cho Hoắc Khứ Bệnh, miệng lẩm bẩm:
“ A Lang với A Tương đều không thích nơi này, một học vấn uyên thâm, một thân phận tôn quý gia tài dư dật, chẳng cần vinh diệu trên lưng ngựa, đi Bạch Đăng Sơn một chuyến đã là tròn phận sự, giờ theo chúng ta tới Thụ Hàng thành vạn dặm xa xôi. Nói ra là chúng ta có lỗi với họ, không nên làm khó người ta thêm nữa.”
Lý Cảm cười:” Chúng ta đều là huynh đệ cơ mà, ngươi nói vậy là khách khí quá rồi.”
Hoắc Khứ Bệnh nhìn quân sĩ chỉnh đốn chuẩn bị xuất phát lắc đầu thở dài:” Không đâu, A Lang là người làm việc rất có kế hoạch, y chắc chắn hoạch định những điều muốn làm năm năm, thậm chí mười năm sau rồi, giờ việc đang làm chắc chắn không có cái nào trong kế hoạch của y. Huynh đệ với nhau gửi gắm sinh tử cũng chẳng có gì cả, nhưng mà chúng ta khiến huynh đệ cứ phải hi sinh vì mình như vậy thì không phải rồi.”
Lý Cảm gãi đầu gặp khó:” Vậy thì phải làm sao, nếu không có A Lang, A Tương ở nhà, chúng ta làm sao dám tùy ý rời thành thế này? Dù sao thì chúng tay bây giờ cùng một thuyền rồi, cứ chúng tay chèo qua được ải này hẵng nói.”
Hoắc Khứ Bệnh cười phá lên:” Đúng vậy, cứ qua ải này rồi nói sau.”
Lý Cảm là tên suy nghĩ đơn giản nhất bốn người, đôi khi lại có cách giải quyết dễ dàng nhất, huýt sáo một cái, nhảy lên chiến mã:” Về nơi xuất phát hôm qua, chúng ta nghiên cứu lại xem chỗ nào bất thường, nói không chừng tìm ra được con đường chết tiệt kia.”
Kỵ đô úy đi rồi, cả hoang nguyên bao la trở nên yên tĩnh, cách nơi Hoắc Khứ Bệnh cắm trại không xa có một khuôn mặt non nớt nhô lên, không thấy đại quân đâu nữa rối rít gọi:” Lão tổ tông, lão tổ tông, tướng quân đi mất rồi.”
Nơi Hà Sầu Hữu chọn vô cùng kín đáo, phía trước là một đồi đất không mọc cỏ, bên cảnh là khe do lũ gây ra, giữa đó là vùng đất trũng, chỉ cần nấp dưới đó không đốt lửa thì không sợ bị du kỵ phát hiện.
Tám con sói lớn lặng lẽ vây quanh bên cạnh Hà Sầu Hữu, hai mắt âm u, trừ hai thiếu niên ban đầu đi theo Hà Sầu Hữu thì không ai dám tới gần.
Trong khe sâu còn có mười con lạc đà, mười sáu chiến mã, bảy thiếu niên trông coi chúng, nghe thiếu niên kia gọi, ngẩng đầu nhìn Hà Sầu Hữu đang ngủ say.
Đàn sói vừa gây ồn ào, Hà Sầu Hữu vừa mở mắt ra nhìn thiếu niên kia la hét, cười:” Tiểu Cẩu Tử, Tiểu Cẩu Tử, ngươi ở Vũ Lâm quân vài năm, sau không có dáng vẻ quân nhân chút nào?”
Tiểu Cẩu Tử lè lưỡi, sau đó đá một con sói chắn đường, tới gần Hà Sầu Hữu:” Lão tổ tông, chúng ta biết tướng quân lạc đường từ hôm qua, sao không nhắc?”
Hà Sầu Hữu gõ đầu Tiểu Cẩu Tử:” Ai bảo chúng đi không dẫn theo ta, mau đốt lửa đi, lão tổ tông hai ngày không có đồ ăn nóng rồi, cứ thế này nói không chừng mạng ôi thôi xong mất.”
Tiểu Cẩu Tử thấy lão tổ tông nói đúng lắm, vì hắn không được chọn ra trận nên cũng đầy một bụng tức.
Không lâu sau lửa được nhóm lên, đổ ít nước đun sôi, cho ít bột mỳ rang chín và một nhúm muối vào, thế là có bát cháo loãng. Tiểu Cẩu Tử múc một bát đưa lão tổ tông ăn trước.
“ Ăn xong nhớ cho sói ăn, chúng ta vòng qua phía nam, nhường đường cho đại quân đi, chúng ta theo sau. Tướng quân của các ngươi ấy à, coi thường đám lão già trẻ con bọn ta, chúng ta phải làm ra chuyện ghê gớm xem về sau hắn còn dám không?”
Tiểu Câu Tử cười nhe răng, húp vài cái đã hết bát cháo, xách đao ra xe trượt, vung đao chặt hai cái chân máu me, thuận tiện ném cho đàn sói, sau đó nói với thiếu niên còn lại:” Cho ngựa uống nước, nửa canh giờ sau xuất phát.”
Mấy thiếu niên kia đòng thanh đáp, ăn nhanh hơn.
Hai cái chân người không đủ cho tám con sói, Tiểu Cẩu Tử kéo tên gian tế đã chết vì mất máu kia, đá xuống khe sâu. Tuy hơi lãng phí thức ăn, nhưng không thể cho ăn thêm nữa, lão tổ tông nói rồi, sói là loài không được cho ăn no.
“ Đừng giết hết, để lại ba tên, đường đi còn xa, chắc vẫn hữu dụng.” Hà Sầu Hữu dặn:
“ Vâng.” Tiểu Cẩu Tử đứng bên xe trượt, nhìn năm tên gian tế còn lại:” Các ngươi nghe thấy rồi chứ, bọn ta chỉ cần ba người sống, tên hữu dụng nhất mới được sống, thứ vô dụng đem nuôi sói.”
Năm tên gian tế bị bịt mồm đua nhau ú ớ, không ngừng giãy dụa thân thể bị trói chặt.
“ Hôm nay sói ăn no rồi, bây giờ cho các ngươi thời gian nghĩ xem mình hữu dụng ở đâu, tối nay tranh thủ nói, tránh mai bị nuôi sói lại hối hận.” Tiểu Cẩu Tử nói xong tới bên Hà Sầu Hữu, giúp ông ta gấp chăn, chân tay nhanh nhẹn làm người ta yêu thích.
Hà Sầu Hữu cực kỳ hài lòng với đám thiếu niên này, trong mắt ông ta, bọn chúng đều là trẻ ngoan, dũng mãnh, nghe lời, thông minh nhanh nhẹn, là trợ thủ hiếm có. Nhất là Tiểu Cẩu Tử, cho thêm thời gian sẽ thành Tú Y sứ giả ưu tú.