Hán Hương ( Dịch Full )

Chương 502 - Q3 - Chương 123: Nỗi Niềm Nơi Biên Ải.

Q3 - Chương 123: Nỗi niềm nơi biên ải. Q3 - Chương 123: Nỗi niềm nơi biên ải.

Nửa canh giờ qua đi, không cần Hà Sầu Hữu đứng dậy, hai thiếu niên nhấc ông ta lên lưng lạc đà, dùng chăn bọc kín, sợ ông bị lạnh.

Có người hầu hạ, Hà Sầu Hữu tất nhiên không muốn động đậy, dù là bắt gian tế, ông ta cũng không ra tay, chỉ an bài rồi ngồi nhìn. Tới giờ đám thiếu niên này vẫn đối xử với ông như trưởng bối.

“ Hoa Nhĩ Đóa này, tư thế cưỡi ngựa của ngươi do ai dạy đấy?”

“ Lão binh ạ.”

“ Có biết vì sao ngươi lại ngã ngựa hỏng tai không? Vì kỵ thuật của ngươi không đúng. Cưỡi ngựa không phải là ngựa chở chúng ta chạy, mà cần ngươi phải phối hợp với ngựa mới được. Dang chân ra, đừng kẹp chiến mã chặt như thế, nó không thoải mái, ngươi cũng không thoải mái ...”

Trong tiếng lải nhải của Hà Sầu Hữu, đội ngũ kết hợp sói, chiến mã, lạc đà lần nữa lên đường.

Đến lúc chập tối đại quân của Hoắc Khứ Bệnh mới về được địa điểm xuất phát hôm qua, nơi này không thay đổi gì cả, nhưng ở nơi lập doanh trại có thêm một cục đá lớn, tảng đá vẽ một mũi tên, viết ba chữ Kính Thiết Sơn.

Người tìm ra tảng đá sầu tiên là Triệu Phá Nô, hắn vội vàng quay lại chỗ cũ để tìm đường chính xác, không ngờ tìm thấy tảng đá.

“ A Lang tới rồi sao?” Lý Cảm gãi đầu hỏi, trước kia Kỵ đô úy thiết lập huấn luyện, Vân Lang hay dùng cách này chỉ đường:

“ Ít nhất không phải là quỷ kế của Hung Nô, chuyển tảng đá đi.” Hoắc Khứ Bệnh nhìn tảng đá một lúc rồi lắc đầu hạ lệnh:

Triệu Phá Nô đích thân vần đá sang bên, dưới quả nhiên có cuộn da dê, mở ra xem thấy tấm bản đồ trên đó ghi chú chi chít, nhưng văn tự không phải tiếng Hán.

“ Xem xem có phải thật không?” Hoắc Khứ Bệnh xem qua rồi đưa Triệu Phá Nô:

Triệu Phá Nô nhìn quanh, tại phía tây thấy những cái cột đá đỏ hình cây nấm rất dễ nhất hướng, men theo đó nhìn về phía đông:” Nên đi theo hướng Ma Cô Sơn Phong, bản đồ này là thật.”

Hoắc Khứ Bệnh cười:” Tất nhiên là thật.”

Lý Cảm ngạc nhiên:” Sao ngươi biết?”

Hoắc Khứ Bệnh lấy cuộn da dê, lật sau lưng chỉ con dấu chu sa:” Dấu của Tu Y sứ giả, hẳn là Hà Sầu Hữu tới.”

Lý Cảm, Triệu Phá Nô xem xong không nói nữa, loại chuyện này không tới lượt họ lên tiếng.

Hoắc Khứ Bệnh tức giận:” Ông ta ở cách đây không xa, cái đầu trứng này không muốn gia nhập đại quân, xem ra có tính toán khác. Giám quân, giám quân, giám sát đến cả gia gia rồi. Khốn kiếp, định thị uy với ta sao?”

Hoang nguyên tháng năm, ban ngày nóng bức, tới buổi tối lại lạnh run, một vầng trăng sáng vành vạnh treo trên trời, tiếng sói tru nối nhau từ phương xa truyền tới. Hoắc Khứ Bệnh đang nghiên cứu bản đồ nhìn về phía tiếng sói tru.

Từ khi lên thảo nguyên hắn chú ý nghe tiếng sói tru rồi, trên thảo nguyên có rất nhiều thứ này, chúng truyền bá nhiều thông tin, ví như sói của Hà Sầu Hữu tru rất thê lương, ngắn, không có cái ý vị xa xăm như sói hoang nguyên.

Chập tối thân binh của Hà Sầu Hữu tới bẩm báo, họ tới đây vì truy bắt gian tế, không liên quan tới đại quân, giờ là lúc khẩn yếu, không tới đại doanh nữa.

Tên thân binh đó nói như đọc thuộc lòng sau đó vội vàng lên ngựa đi ngay, như là truy bắt cái gì đó thật.

Bàn chân nhỏ nhắn của Tô Trĩ xuyên qua váy lụa khẽ chọc vào lưng Vân Lang một cái, sau đó rụt nhanh lại, tiếp tục vờ xem dược điển của nàng.

Vân Lang vẫn tiếp tục dùng bút lông viết viết vẽ vẽ gì đó, như chẳng hề nhận ra, đến khi Tô Trĩ lại lén lút thò chân, chưa tới đích, không ngờ bị tóm lấy ...

“ Á, đừng dùng sức, cẩn thận làm rơi sơn móng chân của muội.” Tô Trĩ không dám giãy dụa, đầu ngón chân của nàng quấn vải dày, bên trong là hoa móng tay giã nát trộn với phèn, có thể dùng để nhuộm móng.

Khương nữ rất thích thứ này, một khi tới tháng 5 hoa móng tay nở rộ, bọn họ hái hoa, làm ra sơn đỏ rực. Thứ này cần tình lang bọc cho mới có ý nghĩa, vì thế Vân Lang tốn nửa canh giờ giúp Tô Trĩ sơn móng chân.

“ Thế thì muội đừng nhúc nhích, phải bọc đúng mười hai canh giờ mới đỏ, muội cứ cử động thế này dễ bong ra, khi đó vàng khè xem muội thế nào.” Vân Lang dọa:

Tô Trĩ ngoan ngoãn rụt chân lại, thấy vải bọc móng chân không bong ra mới yên tâm.

Vân Lang lại tiếu tục viết, mỗi tháng quân báo một lần quân báo, ấp ủ tình cảm, làm sao miêu tả chuyện Hoắc Khứ Bệnh đi cứu biên dân cho kháng khái hào hùng một chút.

“ Muội khát.” Tô Trí ở sau lưng chẳng chịu yên được bao lâu nói:

Vân Lang đặt bút lông xuống, rót cho Tô Trĩ một cốc trà mát, hầu hạ nha đầu xong, lại làm việc.

“ Muội đói.”

Viết chưa được mấy chữ tiểu nha đầu lại quấy rồi, còn bắt chước giọng trẻ con kéo dài ra, nghe xương cốt bủn rủn. Vân Lang cười khổ, thu luôn bút mực lại, quyết định hôm nay không làm việc nữa, nếu không hầu hạ tốt bà cô này, mình không được yên thân. Gần đây bận rộn, nhất là từ khi đám Hoắc Khứ Bệnh đi cả thì mọi việc đổ dồn lên đầu, ít có thời chiếu cố tới nàng.

“ Muội muốn ăn gì đây?”

“ Vậy mới phải chứ.” Tô Trĩ hiển nhiên là vô cùng vui vẻ, nhoẻn miệng cười chúm chím, thần thái hấp dẫn phi thường, đặt một ngon tay chống cằm suy nghĩ:” Muội muốn ăn bánh ngọt.”

Vân Lang gặp khó:” Đổi cái khác được không, lò nướng bánh ở nhà, ở đây không cách nào nướng được.”

“ Sư tỷ ở nhà nhất định đang ăn bánh ngọt.” Tô Trĩ có chút hờn dỗi ghen tỵ:

Vân Lang ngồi xuống bên giường, nhìn khung cảnh ngoài cửa sổ, buồn buồn nói:” Đúng thế, lúc này tằm đã thu hoạch xong, mọi người chắc tới sơn cư tránh nóng rồi. Vân Âm cưỡi Đại Vương chạy khắp nơi, Tống Kiều thu thập thảo dược, Hồng Tụ hái hoa tươi phơi làm trè, còn Tiểu Trùng thì xuống bếp ăn vụng ...”

“ Muội thì la hét vì nóng, Dược bà bà ngủ trưa, còn huynh thì đang nằm ở hiên phe phẩy quạt xem sách.” Tô Trĩ bổ xung:

Dần dần hai người không nói tiếp được nữa, cũng không dám nói nữa, căn phòng rơi sự im lặng chất đầy nhớ nhung, vì thế đây là chuyện mà thường ngày cả hai đều tránh nhắc tới.

Mỗi lần như thế tâm trạng đều không tốt.

Vân Lang đột nhiên đứng dậy đi ra ngoài.

“ Huynh đi đâu đấy?”

“ Nghĩ cách làm bánh ngọt cho muội, chắc không ngon, muội ăn tạm nhé.”

“ Thôi, muội không muốn ăn nữa, nơi này làm gì có trứng gà.”

“ Có vài quả trứng gà rừng.”

“ Chúng ta đi câu cá, huynh nói cá chép ở Đại Hà tươi lắm mà, tối nay chúng ta ăn cá.” Tô Trĩ bị chính ý tưởng của mình kích thích trở nên hưng phấn, quên cả chân đang nhuộm màu, nhảy ngay xuống giường, đi cái giày to của Vân Lang:

Muốn câu cả ở Đại Hà nước chảy cực siết khác nào nằm mơ, vì thế Vân Lang quyết định dùng lưới, Lưu Nhị cũng tập tễnh vác lưới theo sau Vân Lang, Tô Trĩ men theo cổng thành bên sông rời thành.

Chân Tạ Ninh còn chưa lành, tốc độ phục hồi kém xa Lưu Nhị, giờ vẫn phải dựa vào hai nạng để đi lại. Hôm nay Tào Tương trực, gọi hắn lên tường thành chơi cờ, nhìn thấy Vân Lang và Tô Trĩ rời thành, không còn tâm tư chơi cở nữa, nói với Tào Tương ngồi ở đối diện:” Này, họ đi bắt cá đấy.”

Tào Tương vẫn chăm chú nhìn bàn cờ, vừa nghĩ ra được nước hay chuẩn bị chuyển bại thành thắng:” Ta có mù đâu, đến lượt ngươi.”

“ Chúng ta sao không đi?”

“ Chúng ta phải thủ thành.”

Tạ Ninh chẳng còn hứng thú chơi cờ nữa, thở ngắn than dài mồi hồi, nằm xuống bồ đoàn, la lên như trẻ con:” Chân ta khi nào mới lành đây, ta muốn cưỡi ngựa đi săn lắm rồi.”

“ Ta cũng muốn, ta có hai con diều hâu, giờ là mùa bắt thỏ tốt nhất.”

“ Trước kia ở Trường An ngươi hay làm gì?”

Tào Tương khịt mũi, về nhà được có năm ngày chẳng làm nỗi nhớ nhà nguôi ngoai đi chút nào, cảm giác mới trước đó còn trêu chọc nhi tử ngủ trên bụng, ngẩng đầu lên đã thấy mình mặc khải giáp đứng trên tường thành, trước mắt thì trống trải, sau lưng thì toàn là gương mặt xa lạ, kẻ địch có thể từ bất kỳ đâu chui ra, uể oải đáp:” Trước khi khỏi bệnh thì chờ chết, bệnh khỏe rồi thì ở Vân gia ăn chực, tìm mọi cách trốn những buổi huấn luyện vô nhân đạo của Khứ Bệnh. Phải rồi, ngươi có mười mấy lão bà, tối rốt cuộc ngủ thế nào?”

“ Ta ngủ giường của ta, họ ngủ giường của họ.” Tạ Ninh chán ngán đáp:

“ Ngươi thích nam nhân à?” Tào Tương giật mình:

Tạ Ninh cáu kỉnh:” Ta ghét cả bản thân, ngươi nghĩ xem thích gì được nữa.”

“ Đáng thương, mới mấy tuổi đầu.” Tào Tương lên giọng kể cả:” Đợi chúng ta về Trường An tới nhà A Lang chơi, đảm bảo tới đó ngươi không thấy buồn chán.”

“ Mong là vậy.” Tạ Ninh buồn bã chống gậy đứng lên, men theo tường thành đi từng bước về phía trước.

Bình Luận (0)
Comment