Ở bãi sông có một bến tàu không lớn lắm, nhưng hoàn toàn làm bằng đá, kéo dài vào mặt nước năm trượng, đứng ở cuối bến tàu cơ bản là dòng chảy chính của Đại Hà.
Theo lý mà nói thì nước chảy siết sẽ không có cá, vậy mà cá chép ở Đại Hà lại thích nước siết, nhất là tới mùa thu nước dâng, cá chép vàng ngược dòng nhảy lên, khoe thân hình ưu mỹ của mình.
Đây chính là nơi xuất sứ của điển ngữ cá chép vượt long môn, cá chép hóa rồng, bay lên chín tầng trời trong tiếng sấm rền.
Giờ vẫn còn sớm, phải đợi tới khi mặt trời ngả hẳn về phía tây, mặt sông bị tàn dương nhuộm thành một màu đỏ ối, sẽ có nhiều con cá cho rằng mình có thể vượt long môn nhảy lên không.
Trên lưới bắt cá của Vân Lang buộc cái cán gỗ lớn, trông cái lưới lớn giống vợt bắt bướm.
Thấy bóng chiều dần chuyển sang phía tây, Vân Lang hai tay nắm chặt cán chờ đợi, chỉ cần có con cá chép mang dã tâm hóa rồng nhảy lên là thành món ăn của y.
Tô Trĩ thì giữ móng chân nên ngoan ngoãn khoanh chân ngồi trên tảng đá được mặt trời sưởi ấm, Lưu Nhị múc nước vào chậu gỗ.
Mặt sông đã bắt đầu xuất hiện vài bóng lưng màu vàng, cá chép dưới sông đang cố sức bơi lên thượng du, từng đợt sóng nhỏ cuốn tới, cá chép ra sức vẫy đuôi, người nó vọt khỏi mặt nước, cái đuôi vẫn quẫy liên hồi muốn bay lên trời.
Cái lưới vô tình chụp xuống dắt tắt tham vọng của con cá, cá chép lọt vào lưới, không ngờ Vân Lang bị đà lao đi mạnh mẽ của nó kéo theo, loạng choạng mấy bước.
Trong tiếng reo hò của Tô Trĩ, con cá chép không thể hóa rồng bị thả vào thùng gỗ.
Cá chép dưới sông không vì một hai đồng bạn gặp nạn mà không dám tiến lên, chúng vẫn nối nhau bật lên cao hướng về phía tịch dương, vảy cá màu vàng lóng lánh như vảy rồng, làm người ta nhìn hoa mắt.
Pằng!
Bất thình lình có tiếng dây cung bật lên, con cá chép dài tới ba xích bị mũi tên xuyên thấu cơ thể, rơi tõm xuống nước.
Vân Lang quay ngoắt lại, mắt âm u nhìn người giáp vàng trên tường thành, lửa giận ngùn ngụt như dung nham trào lên, mũi tên vừa rồi bay sượt qua tai y.
Phàm là võ tướng lợi hại một chút đều có một đặc điểm, đó là cố gắng ít mặc những thứ khải giáp quá bắt mắt.
Hoàng đế thưởng cho Vệ Thanh một bộ hoàng kim tỏa tử giáp, ông ta trừ lúc đại điển quốc triều mới mặc, những lúc khác đều không chạm vào mà chỉ mặc bộ giáp đen rất phổ thông, ngay cả lông vũ trên mũ trụ cũng không có chứ đứng nói là bộ giáp như bia ngắm di động này.
Lên chiến trận, càng bắt mắt càng dễ chết.
Bây giờ bộ hoàng kim giáp đó mặc trên người một kẻ tên là Vệ Kháng, tên này năm nay mười lăm tuổi, người mặc hoàng kim giáp hai màu vàng đen nổi bật, lưng mặc áo choàng đỏ tươi, hông đeo bảo kiếm, thoạt nhìn trông cũng bất phàm lắm, chỉ là cái điệu bộ khinh khỉnh cứ như mời chào người ta đấm vào mặt vậy.
Vân Lang mặt âm trầm từ bến tàu về thành, nhìn Vệ Kháng không nói một lời.
Vệ Kháng thì mặt đầy vẻ trào lộng không thèm nói gì, đánh mắt phía gia tướng, tỏ ý Vân Lang còn chưa đủ tư cách để mình lên tiếng.
Vệ Lương không có gan lớn như thế, không đợi Vân Lang nổi giận đã bước tới một bước, quỳ một chân ôm quyền nói:” Thiếu chủ nhà tiểu nhân vô lễ, mong quân tư mã rộng lượng bỏ qua cho.”
Vân Lang nhìn quay không tìm thấy Tào Tương, hỏi khúc trưởng trên thành:” Hậu quân tướng quân đâu?”
“ Bẩm tư mã, đã đi đón sứ giả từ Bạch Đăng Sơn tới.”
Vân Lang lại chỉ Vệ Kháng:” Ai cho hắn vào thành?”
Khúc trưởng đúng phận sự chắp tay:” Hắn tới dưới trướng Kỵ đô úy ta nghe lệnh, ti chức tất nhiên cho phép, văn thư, lệnh bài đều kiểm tra không có gì sai sót.”
Vân Lang nhận lấy văn thư khúc trưởng đưa tới, đúng là của quân bộ, hỏi Vệ Lương vẫn đang quỳ:” Thằng ngốc này sao lại tới trong quân?”
Vệ Kháng nổi giận chỉ tay vào mặt Vân Lang:” Láo xược, ngươi chẳng qua là con chó của kế mẫu ta, thứ nô tài mà dám ... Áaa...”
Lời chưa dứt bị Vân Lang tóm lấy ngón tay, Vệ Kháng bị đau định ngồi xuống giảm bớt lực thì nghe rắc một cái, ngón tay bị bẻ gãy luôn rồi.
“ Ngươi, ngươi, ngươi, thứ nô tài … dám đả thương bản công tử.” Vệ Kháng rút kiếm ra định đâm Vân Lang bị Vệ Lương ôm lấy kéo ra sau, vẫn chửi bới không thôi:” Gia gia là giáo úy Thụ Hàng thành, một tên quân tư mã bé xíu dám đả thương ta, ngươi chết rồi, ngươi chết chắc rồi ... Ta sẽ giết ngươi, giết cả nhà ngươi, ngươi nghe thấy không hả, ngươi chết rồi.”
Vân Lang không thèm để ý tới giáo úy không hổ phù, nói với Tô Trĩ đợi dưới thành:” Muội về làm cá trước đi, ta về sau.”
Tô Trĩ ở trong quân thời gian rồi, nàng hiểu rõ quân quy, dù không vui song vẫn gật đầu đi ngay.
“ Bắt lấy.” Vân Lang quát một tiếng, quân tốt trên cổng thành tức thì xông tới, mặc kệ cho Vệ Kháng chửi bới, ấn hắn xuống đất trói gô lại, mấy tên gia tướng cũng không dám phản kháng:” Hổ phù mặt phải trong tay hoàng đế, mặt trái ở Thụ Hàng thành, Vệ Kháng, ngươi là người tướng môn, biết điều này nghĩa là gì chứ?”
Vệ Kháng ngẩng đầu quát:” Bản công tử đã tới đây, các ngươi còn không mau giao hổ phù ra, cúi đầu nghe lệnh, định làm phản à?”
Vệ Lương đại kinh thất sắc, tự ý chuyển giao hổ phù là tội tru di tam tộc, vội bịt miệng Vệ Kháng lại:” Cầu tiểu lang nể mặt mặt hầu gia nhà tiểu nhân, coi như không nghe thấy câu này.”
Không cần hắn nói, Vân Lang coi như Vệ Kháng chưa nói câu ngu xuẩn đó:” Hắn chẳng biết cái gì cả mà cũng tới Thụ Hàng thành, hầu gia, Trưởng công chúa không hỏi tới sao?”
Vệ Lương cúi đầu:” Hầu gia và Trưởng công chúa tới Thượng Lâm Uyển nghỉ ngơi, tiểu lang tự ý tới trung quân phủ yêu cầu vì nước tuất biên. Không biết vì sao lập tức được ghi vào hồ sơ, không cả về nhà, theo sứ giả tới Bạch Đăng Sơn, tới Bạch Đăng Sơn chưa tới hai ngày được Tô Kiến tướng quân bổ nhiệm làm Giáo úy Thụ Hàng thành, lập tức đi nhậm chức. Tiểu nhân e tới giờ hầu gia và Trưởng công chúa đều chưa biết.”
Vân Lang cười nhạt:” Không cần lo, đã biết rồi, nếu không hắn chẳng tới đây được. Đưa tới Thương binh doanh, không được rời nơi đó nửa bước, nếu không quân pháp vô tình.”
Quân tốt lập tức đưa Vệ Kháng đi, hắn vẫn còn vùng vẫy chửi bới không thôi, thằng ngốc tới lúc này còn chưa biết cái gì.
Vân Lang nhìn bộ hoàng kim tỏa tử giáp mà lắc đầu không thôi, cái loại người ngu xuẩn này nổi giận với hắn cũng là hạ thấp thân phận, chỉ là rắc rối mà hắn gây ra không thể không để ý.
Tào Tương gặm nửa cái bánh nướng lớn từ tiễn lâu đi ra, nói trước:” Không liên quan tới ta.”
“ Sứ giả đâu?”
“ Người ta bỏ lại văn thư, nước cũng không uống, như lửa đốt đít chạy rồi, thà ngủ ngoài hoang dã chứ không ở lại trong thành, xem ra không muốn dính vào phiền toái này.”
Vân Lang hừ một tiếng:” Tới thì cũng tới rồi, ở thành nghỉ ngơi một thời gian, đợi chúng ta về Trường An mang theo hắn là được, chuyện này rốt cuộc là thế nào?”